Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Chương 9: Chương 9: Quần lót của cô!




Kể từ ngày đó, Vương Cẩm thường xuyên ghé qua nhà của Mộc Thuần chơi, nhưng hầu hết thời gian Mộc Thuần đều phải ra ngoài đi làm nên không đón tiếp được. Ngoài việc ra biển, cô còn nhận nuôi bào ngư cho một ngư dân lớn tuổi ở bãi đá bên cạnh vì vấn đề sức khỏe của ông ấy không tốt.

Hai tuần trôi qua, Phi Vũ vẫn chưa nhớ được gì ngoài tên của bản thân, thậm chí nhiều lần còn ngơ ngẩn làm hỏng đồ trong nhà, phải để Mộc Thuần sửa lại. Cô cảm giác mình là ông chồng chăm chỉ ra ngoài làm lụng nuôi gia đình, còn Phi Vũ là cô vợ nhỏ hậu đậu ở nhà chờ cô trở về…

Mỗi lần Mộc Thuần mang gì đó cho anh, anh đều cười cong cả mắt. Mấy ngày này cô vẫn để anh ngủ cùng mình vì hễ ngủ riêng là anh lại thức trắng, bảo là khó ngủ.

Hôm nay, Mộc Thuần đi làm về đến nhà thì thấy một đôi giày quen thuộc nằm ngay góc, vừa liếc mắt nhìn cô đã biết ngay chủ nhân của nó là ai.

“Tiểu Thuần về rồi à?” Vương Cẩm từ bên trong đi ra đón Mộc Thuần.

“Sao không gọi trước cho tớ?”

“Tớ có gọi cậu cũng bảo bận mà, nên cứ đến chờ luôn.”

Cách mà Vương Cẩm ra vào nhà mình như chốn không người khiến Mộc Thuần khó chịu, mặc dù chơi cùng nhau từ lâu rồi thì cũng nên biết điều một chút. Ai lại tự tiện như cô nàng?

Mộc Thuần vuốt mái tóc ngắn còn hơi ẩm ra sau tai, chuẩn bị vào nhà đi tắm, sẵn hỏi:

“Cậu vào nhà bằng cách nào thế? Phi Vũ mở cửa cho cậu à?”

“Tớ biết cậu giấu chìa khóa nhà ở đâu mà, hì hì.”

Vương Cẩm tỏ vẻ chuyện này rất bình thường, hai bên cửa nhà Mộc Thuần đặt bốn chậu hoa cảnh nhỏ, chìa khóa dự phòng của cô được dán bên dưới đáy chậu, rất ít khi động tới. Cô nói thẳng với Vương Cẩm:

“Lần sau cậu đến thì nói trước với tớ một tiếng nhé?”

Không thể trực tiếp nói ra lòng mình, Mộc Thuần cũng thấy nghẹn một hơi ở ngực, nhưng nói thẳng thì ngại làm Vương Cẩm giận.

“Biết rồi biết rồi, sao phải khó khăn thế chứ? Chúng ta là bạn tốt mà.”

“Trước kia thì không sao, bây giờ trong nhà có thêm Phi Vũ, cậu một mình ở đây với anh ấy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cậu đấy.”

“Có gì đâu mà lo, không phải cậu cũng ở riêng với Phi Vũ à? Mà mọi người còn đồn cậu có chồng kia kìa.”

“Sao cũng được, từ trước đến giờ tớ luôn mang tiếng xấu, quen rồi.”

Một đứa cô nhi như cô còn sợ người đời chê cười cái gì nữa? Cả tuổi xuân đã quen với việc bị xa lánh, bị họ đùa giỡn trên đầu trên cổ mà. Đó là lý do cô chẳng ngại ngần gì việc ở cùng Phi Vũ.

Cô đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy người đâu, đành hỏi:

“Phi Vũ không ra nói chuyện với cậu à?”

Vương Cẩm chờ cả nửa buổi ở nơi này không thấy Phi Vũ, cũng khó hiểu mà đáp:

“Tớ đang đợi cậu về để hỏi đây, anh ấy đâu rồi?”

“Không biết, từ sáng tớ đã ra ngoài…”

Trong lòng Mộc Thuần đột nhiên lo lắng, hy vọng anh chàng ngốc nghếch đó không tự ý ra ngoài một mình! Cô mở cửa phòng vào trong nhưng chẳng thấy anh đâu, vội gọi thử:

“Phi Vũ? Anh đâu rồi?”

Trên người anh không có điện thoại, nếu mà đi lạc thì nói không chừng sẽ bị người xấu lừa bán mất! Mộc Thuần ngoái đầu ra sau, nói với Vương Cẩm:

“Lúc cậu đến đã không thấy người rồi à?”

“Không thấy, lúc đó tớ gõ cửa mấy lần rồi lấy chìa khóa mở cửa vào luôn, kết quả không có ai ở nhà hết.” Vương Cẩm cũng sợ hết hồn.

Mộc Thuần đưa tay xoa trán, cái tên này an phận được mấy hôm thì lại gây chuyện rồi. Cô mệt mỏi nói với Vương Cẩm:

“Cậu về trước đi, tớ sẽ tìm thử xung quanh xem sao.”

“Tớ cũng đi tìm thử!”

Nhiều người đi tìm thì vẫn tốt hơn một mình mò mẫm khắp nơi, Mộc Thuần đang định đồng ý thì đột nhiên liếc thấy một thứ, khóe môi của cô hơi co giật:

“Không cần đâu, tớ biết anh ấy đi đâu rồi. Ngày khác cậu lại đến chơi được không?”

“Anh ấy đi đâu vậy?”

“Đi dạo quanh đây thôi.”

Nghe Mộc Thuần nói thế, Vương Cẩm nửa tin nửa ngờ nhìn cô một cái rồi mới không tình nguyện mà đưa chìa khóa dự phòng lại cho cô:

“Vậy tớ về, mai tớ đến chơi được không? Cậu đi làm cả hai tuần rồi, không có ngày nghỉ à?”

“Ừ, vậy mai tớ nghỉ ngơi một hôm.”

Mộc Thuần nhận về chìa khóa, thầm nghĩ từ nay về sau sẽ không để nó dưới đáy chậu hoa nữa, cô vẫn nên giữ kỹ thì hơn, tránh cho người khác lấy được. Bình thường trong nhà không có gì quý giá nên cô cũng cà lơ phất phơ chẳng thèm để ý, nhưng bây giờ có Phi Vũ, cô nên quan tâm đến anh ấy một chút.

Sau khi cửa ngoài đóng lại, Mộc Thuần mới liếc mắt nhìn về phía tủ quần áo, hỏi:

“Anh định trốn đến bao giờ?”

Vừa rồi cô thấy được đống đồ ít ỏi của mình vốn nên ở trong tủ quần áo thì lại nằm gọn trong góc, cho nên không cần đoán nữa, tên ngốc kia trốn vào tủ rồi!

Cửa hơi hé mở, người đàn ông cao lớn từ trong tủ bò ra, trên tay còn cầm theo thứ gì đó, miệng thì lẩm bẩm:

“Người đó đi chưa?”

“Đi rồi. Sao anh phải trốn thế?”

Phi Vũ trưng ra vẻ mặt sợ hãi:

“Anh không muốn bị bắt đi.”

“Có ai bắt anh đi đâu?”

Nếu muốn thì trước đó cô đã cưỡng ép đuổi anh ra ngoài cho anh theo Vương Cẩm! Mà khoan đã, anh đang cầm cái khỉ gì thế? Mắt Mộc Thuần mở to ra, quát:

“Anh bỏ cái thứ trong tay xuống, nhanh lên!”

Mẹ nó, quần lót của cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.