Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Chương 7: Chương 7: Vợ, anh sợ




Mộc Thuần năm nay hai mươi lăm tuổi, so với những cô gái trong làng thì đã là gái già, gái ế, bởi vì họ thường kết hôn khi mới hai mươi. Nhưng đến giờ cô cũng chưa có ý muốn lấy chồng sinh con, bởi vì tính chất công việc, cô không dám chắc bản thân đủ khả năng trở thành một người vợ hiền, vợ đảm. Ngoài mặt cô chưa bao giờ tỏ vẻ buồn tủi, chỉ là trong lòng có vết thương sâu. Cô tự ti vì xuất thân là cô nhi của mình, cũng tự ti khi chưa từng được đi học, được giáo dục đàng hoàng.

Trước đây cô đã tự học ở nhà để tránh tình trạng mù chữ, nhưng không có bất kỳ bằng cấp nào cả. So với Vương Cẩm - một cô gái vừa tốt nghiệp đại học thì chẳng là gì.

Nghe Mộc Thuần đồng ý, Vương Cẩm lập tức đứng lên đi ra ngoài gọi điện thoại cho gia đình. Không biết nói cái gì, một lát sau, cô nàng hí hửng trở lại.

“Tiểu Thuần, ba mẹ tớ đồng ý rồi!”

Mộc Thuần ồ một tiếng: “Cô chú Vương đồng ý rồi? Cậu nói thế nào mà họ chấp nhận việc này hay vậy?”

Không ngờ được, hôm nay ba mẹ của Vương Cẩm lại đổi tính.

Vương Cẩm nháy nháy mắt:

“Không nói cho cậu biết, hì hì.”

“Vậy được rồi, chuyện đi ăn để sau, cậu về trước đi, ngày mai tới dẫn anh ta đi, tớ xếp đồ lại cho anh ta đã.” Mộc Thuần cũng không hỏi tiếp, tính tình của cô vốn như thế, lười phải dông dài.

“Ok, cậu nói chuyện với anh ấy đi, ngày mai trước khi tới tớ sẽ gọi.”

Vương Cẩm có vẻ rất phấn khích trước việc đón Phi Vũ về nhà, Mộc Thuần có chút khó hiểu:

“Sao cậu vui vậy?”

“Có hả?” Vương Cẩm cười bẽn lẽn.

“Có đó. Phi Vũ đầu óc hơi bất thường, sau này cậu chăm sóc anh ta thì cẩn thận một chút.”

“Phi Vũ? Tên đẹp thật.”

Vương Cẩm tỏ vẻ mình sẽ chịu trách nhiệm với Phi Vũ đến cùng, sau khi cô nàng chào tạm biệt và ra khỏi nhà thì bên trong liền yên tĩnh lại.

Trong căn phòng nhỏ này vốn cách âm cũng không tốt lắm, Phi Vũ nghe được gần hết cuộc đối thoại của họ. Anh cảm thấy bị tổn thương, mặt mũi âm trầm nhìn về phía Mộc Thuần:

“Vợ không cần anh nữa?”

“Vốn không phải vợ anh…” Mộc Thuần thấy đôi mắt của anh đượm buồn thì hơi mất tự nhiên. “Anh ra đây, chúng ta cần nói chuyện một chút.”

“Anh không đi!”

Rầm.

Phi Vũ đột nhiên nổi giận, đóng mạnh cửa phòng lại và nhốt Mộc Thuần bên ngoài phòng khách. Đùa gì vậy? Đây là nhà cô mà? Cô còn chưa làm gì quá đáng nữa, cô không giàu có gì, nuôi bản thân đã đủ mệt rồi, còn phải nuôi thêm một người đàn ông là quá sức với cô. Gia đình Vương Cẩm thu nhập ổn định hơn cô nhiều, gửi anh qua bên đó cũng vì tốt cho anh mà thôi.

Cô đi đến gõ cửa, nhưng bên trong vẫn im lìm không có tiếng đáp trả.

“Phi Vũ? Tôi bảo anh ra đây nói chuyện với tôi, anh không nghe thấy à?”

Trong phòng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó Mộc Thuần nhạy cảm phát hiện anh đang đứng gần cửa, chỉ là chưa chịu mở cửa ra.

Cô nhẹ giọng an ủi:

“Nghe này, đây là một việc rất quan trọng. Anh qua bên nhà của Vương Cẩm rồi có thể sống thoải mái hơn, có giường riêng cho anh ngủ, được ăn ngon mặc đẹp, anh không thích như vậy à?”

“Không.” Cửa phòng hé mở, Phi Vũ đưa đôi mắt long lanh nhìn cô. “Anh chỉ cần vợ.”

Người đầu tiên anh nhìn thấy khi tỉnh dậy ở bãi biển là Mộc Thuần, khi đó anh không biết gì cả, bản thân là ai, tại sao lại xuất hiện ở đó, anh bơ vơ và lạc lõng giữa nơi xa lạ này. Chính cô đã giúp anh sống tiếp, còn đưa anh về nhà, cho anh ăn cơm, ngủ ở đây, bác sĩ cũng nói cô là vợ anh, vậy nên, cô là vợ anh! Vợ muốn đưa anh cho người khác, điều này khiến anh rất buồn.

Càng nghĩ, Phi Vũ càng ấm ức như cô vợ nhỏ bị bắt nạt:

“Em không cần anh nữa, em không thương anh…”

Cái vẻ mặt cún con của anh khiến tất cả lời Mộc Thuần muốn nói đều bị ép ngược xuống bụng, cô chỉ lo nghĩ làm cách nào để giải quyết người đàn ông này, nhưng chưa từng nghĩ qua cảm xúc của anh. Không cần biết sau này khi nhớ lại tất cả, anh sẽ thế nào, bây giờ anh chỉ là Phi Vũ ngốc nghếch luôn dựa dẫm vào cô.

Mộc Thuần mềm lòng:

“Không phải vậy, anh nghe tôi nói…”

Phi Vũ bước tới trước, đột nhiên ôm chầm lấy Mộc Thuần. Bóng dáng cao lớn của anh khiến một người con gái cao gần mét bảy như cô như là chim non nép vào người anh.

“Vợ đừng bỏ anh, anh sợ.”

Lại là hai từ “anh sợ” này, Mộc Thuần không nỡ làm anh buồn, tay nhẹ nhàng phủ lên lưng anh rồi vuốt nhẹ:

“Được rồi, anh đừng sợ.”

“Em không được bỏ anh.”

“Tôi…”

Vừa định giải thích, cơ thể liền cảm giác được vòng tay của anh càng siết mạnh hơn. Người này giống như một chú gà con mới nở, mở mắt thấy thứ gì đầu tiên liền xem thứ đó là mẹ, bám dính không buông.

Mộc Thuần bắt đầu do dự, có lẽ việc đưa anh đến nhà Vương Cẩm là một ý tưởng tồi với anh, với người luôn cảm thấy bất an như anh. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ anh chỉ có điểm tựa duy nhất là cô, nếu cô đuổi anh đi thì khác nào gà mẹ bỏ con?

Cảm nhận được hơi ấm và mùi hương đặc trưng trên người Phi Vũ, Mộc Thuần thở ra một hơi dài:

“Biết rồi, không bỏ anh đi, anh đừng sợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.