Ngọc Linh mỉm cười:
- Nếu ko có việc gì thì tôi về đây! À, cảm bộ đồ, tôi sẽ giặt lại rồi đưa cho anh.
Sau đó cô quay bước rời đi lập tức bị anh kéo lại:
- Cô ở lại đi, ko có cô thì chúng tôi ăn gì?
Cô buông tay anh ra, đùa cợt:
- Ồ, tôi nấu bữa cơm này thì tôi có đc thêm tieen thưởng cuối tháng ko?
Vương Lãng Thần sống đến bây giờ, thật sự rất phục cô gái này. Vừa lúc nãy thì tủi thân, bây giờ đã quay ra đùa cợt đc, ai ko bt còn tưởng cô diễn trò nữa:
- Đc, mỗi tháng, nếu cô làm tốt tôi sẽ thưởng tiền mặt cho cô, trên 100 vạn tuỳ vào biểu hiện của cô.
Cô nháy mắt rồi đi vào phòng bếp:
- Nếu thế thì anh có bắt tôi làm cơm cho cả công ty tôi cx làm.
Chưa chờ cô đi xa, Út thốt lên:
- Oa, em rất hâm mộ chị đó nha, thay đổi cảm xúc còn nhanh hơn cả anh cả!
Cô vẫn đi tiếp:
- Bởi vì... đối với tôi mà nói.... những chuyện này quá quen thuộc rồi! Nếu để người khác thấy đc điểm yếu của mình... thì đó sẽ ko còn là tôi nữa!
Lúc cô kết thúc câu cx là lúc mà bóng dáng cô khuất sau sau cách cửa phòng ăn.
5s
30s
1 phút
Thiên Lâm, Út và anh lần thứ 2 đơ ra. Thiên Lâm và Út nhìn nhau rồi lại nhìn anh, giơ ngón cả lên:
- Anh cả, anh tìm đc một cô trợ lý quá đặc biệt rồi nha!
Anh vẫn lạnh tanh, đôi mắt màu hổ phách hiện lên ý cười. Đúng, có thể là anh đã quá xem thường cô rồi! Đúng là một cô gái đặc biệt!
Bỗng nhiên một người con trai tóc đỏ rực lửa, đôi mắt vàng ánh lên, bộ dáng ung dung, tay đút túi quần đi từ trên căn phòng cuối tầng 2 xuống:
- Đặc biệt gì chứ, cứ phải để kiểm tra cái đã.
-----------------------
Phòng ăn
Tất cả những món ăn cô vừa nấu xong đều đc bầy ra bàn. Nhìn qua rất thô sơ, chỉ đơn giản là trứng ốp la, mì xào tôm, canh cà chua và xườn xào chua ngọt. Bữa cơm bình dân này khiến cho Thiên Lâm, Út cảm thấy chán nản. Anh thì lằng lặng ngồi xuống bàn. Cậu trai tóc đỏ kia cx ngồi xuống, giọng mang vẻ chế giễu nói móc cô:
- Ha, có lẽ bữa cơm hôm nay ko hợp với chúng ta rồi!
Anh ngồi thắc mắc, bình thường cô nấu toàn sơn hào hải vị cho anh ăn, tại sao hôm nay lại....
Cô đương nhiên bt, lập tức đối lại:
- Nhiều khi, những thứ mình nhìn thấy chưa chắc đã phải thật. Mọi người ngồi xuống ăn đi!
Cô đứng dựa vào kệ bếp, Út và Thiên Lâm ngồi xuống, mỗi người gắp một món cho vào miệng.
1 phút
2 phút
5 phút
Cả bốn người họ vừa ăn xong thì cứng đơ lại.
Thiên Lâm nhìn cô
- Cái này ko phải thịt!
Út nhìn cô
- Đây ko phải canh cà chua!
Tên tóc đỏ nhìn cô:
- Ko phải mì, cx ko phải tôm
Anh nhìn cô:
- Cái này cx ko phải trứng.
Cô vẫn cười. Thiên Lâm:
- Rốt cuộc là làm như thế nào chứ? Tại sao thịt lại là tôm.
Tên tóc đỏ kia:
- Tại sao mì lại thành thanh cua? Tôm lại là thịt gà?
Út:
- Rõ ràng là canh cà chua mà, sao lại thành canh cá chứ?
Anh:
- Lòng đỏ trứng là lạc tiên, lòng trắng là dừa. Quá khác biệt rồi.
Thiên Lâm và Út:
- Ngọc Linh, xin hãy nhận tôi làm đồ đệ!
Anh:
- Làm sao mà?
Tên tóc đỏ:
- Bằng cách nào chứ?
Cô quay lưng đi vào nhà vệ sinh:
- Có một loại người đc gọi là thiên tài!
Anh nhếc mép cười nhìn tên tóc đỏ kia:
- Thế nào?
Tên kia:
- Đc, rất đc! Lâm Tu Nha em bái phục, ko còn gì để nói!
Vâng! Người con trai tóc đỏ kia chính là Lâm Tu Nha- một trong những trợ thủ đắc lực của anh. Lăng nhăng, sát gái. Từ bé đến lớn, sợ nhất là anh và Thiên Lâm.
Anh tiếp tục ăn. Nhìn vào đĩa trứng thầm cười:“ Haha, rất tốt! Cô đúng là rất bí ẩn, rât kiêu ngạo nhưng yên tâm. Sớm muộn gì tôi cx sẽ tìm ra sự thật và chỉnh chết cái sự bất cần đó của cô thôi!”