Edit & Dịch: Emily Ton.
Anh nhớ rằng mình đã đưa cho cô một khoản tiền khá lớn sau khi ly hôn.
Khoản tiền đó đủ để cô sống cả đời, vì sao cô lại gặp qua đau khổ như thế?
Sau khi rời khỏi bệnh viện, dọc theo đường đi, Tịch Mục Bạch đều luôn tự hỏi về vấn đề này.
“Mục Bạch, anh đang suy nghĩ gì vậy?” Sở Thiên Tâm tò mò nhìn anh chằm chằm. Tịch Mục Bạch thờ ơ nói, “Không có gì.”
“Có phải đang suy nghĩ về việc của Tinh Hà hay không?” Sở Thiên Tâm thở dài nói, “Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô ấy, em cũng không dám tin rằng cô ấy là Hạ Tinh Hà trước đây. Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Hiện tại vì sao lại lăn lộn thành ra như vậy?”
Đúng vậy, ở trong ấn tượng của Tịch Mục Bạch, Hạ Tinh Hà trước đây đã rất lăn lộn.
Cô là người ngu ngốc không nói, còn luôn bày ra những tình huống mang đến phiền toái cho chính bản thân mình và những người xung quanh.
Cuộc hôn nhân đó có thể nói là một quãng thời gian lăn lộn của Hạ Tinh Hà.
Tuy nhiên, anh đã không nghĩ rằng ngay cả cuộc sống bình thường của cô cũng không hề tốt, đã cầm nhiều tiền như vậy, cũng không thể chăm sóc bản thân mà trở nên như thế.
Dù sao thì Hạ Tinh Hà ngày hôm nay, đã có một tác động rất lớn đến anh.
Tịch Mục Bạch không trả lời câu hỏi của Sở Thiên Tâm và chiếc xe cũng đã nhanh chóng tới nhà hàng.
Hai nhà Tịch Sở đều đã tới.
Bữa ăn này là để thảo luận về hôn sự của hai người bọn họ, cha mẹ của hai bên đều tới, còn có con trai của anh, Tịch Lâm. Anh đã một đứa con trai cùng với Hạ Tinh Hà.
Thời điểm khi Hạ Tinh Hà ly hôn với anh, con trai của bọn họ đã gần một tuổi và hiện tại đứa trẻ cũng đã 4 tuổi.
“Tôi đã xem ngày mồng 2 tháng 10 là ngày lành tháng tốt, vừa lúc cũng là ngày quốc khánh, sao chúng ta không chọn luôn ngày đó?.” Mẹ của Tịch Mục Bạch, Tịch phu nhân cười nói.
Mẹ của Thiên Tâm cũng vui vẻ gật đầu: “Tất nhiên, tôi cũng đã nhìn trúng ngày đó. Vậy chúng ta hãy định như vậy đi, hãy chọn luôn ngày đó. Mục Bạch, Thiên Tâm, các con không có vấn đề gì chứ?”
“Không có vấn đề gì, mọi thứ đều sẽ nghe theo ba mẹ.” Sở Thiên Tâm ngượng ngùng gật đầu.
Tịch Mục Bạch không quan tâm nói: “Mọi người cứ quyết định là được.”
“Tốt quá, vậy chúng ta cứ ấn định ngày ấy. Trong khoảng thời gian này chúng ta cũng có thể chuẩn bị một chút cho hôn lễ. Thiên Tâm, cuối cùng con cũng trở thành con dâu của ta.” Tịch phu nhân nắm tay Sở Thiên Tâm, cười rất vui vẻ.
Bà là người đã nhìn Sở Thiên Tâm lớn lên. Bà rất thích nhân cách, năng lực, và tính cách của cô.
Thật hiếm hoi khi cô ấy thích Mục Bạch của bà như vậy, có thể có một đứa con dâu như thế, không thể tả hết được niềm vui của bà.
Sở Thiên Tâm cũng rất vui vẻ, thậm chí trong lòng còn vui mừng như điên.
Đúng vậy, cuối cùng cô cũng kết hôn với Tịch Mục Bạch.
Người đàn ông này rốt cuộc sẽ thuộc về cô, mộng tưởng của cô rốt cuộc sắp thành thực hiện.
“Cheng ——” Ngay trong lúc mọi người đang vui vẻ, ly nước trái cây trong tay Tịch Lâm (席霖) rơi xuống và vỡ thành từng mảnh nhỏ ở trên mặt đất, nước trái cây cũng nhuộm đầy quần áo của nó.
“Tiểu Lâm, sao cháu lại không cẩn thận như thế?” Tịch phu nhân nhẹ giọng trách cứ.
“Tiểu Lâm, cậu không sao chứ?” Sở Thiên Tâm cầm lấy khăn giấy để lau quần áo giúp nó, nhưng Tịch Lâm đột nhiên nhào vào trong lòng ngực của Tịch Mục Bạch, tránh khỏi động tác của cô ta.
Sở Thiên Tâm đang giơ tay ra lập tức cứng lại, lúng túng.
“Tôi sẽ đưa nó đi rửa một chút.” Tịch Mục Bạch bế đứa trẻ lên và rời khỏi ghế, đi vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh, anh đặt Tiểu Lâm ngồi ở trên bồn rửa mặt.
Tiểu Lâm cúi đầu nhìn vào đôi chân đang lắc lư của mình, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tịch Mục Bạch cầm khăn giấy lau nước ép trái cây trên quần áo của nó. Đột nhiên Tiểu Lâm kháng cự và đẩy tay anh ra.
“Có chuyện gì vậy?” Tịch Mục Bạch nhẹ nhàng nhìn nó, “Con đã hành động không đúng ngay từ lúc bắt đầu, không nói câu nào, rốt cuộc có chuyện gì khiến con bực mình?”
Tiểu Lâm vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Tịch Mục Bạch nâng đầu nhỏ của nó lên, nhìn thấy hai mắt của nó rất quật cường.