Edit & Dịch: Emily Ton.
Hạ Tinh Hà nhìn vào khoảng trống......
Ánh sáng trong mắt cô mờ đi, “Chị cảm thấy vô dụng......”
“Ý chị là gì?” Hạ Trí nghe không hiểu.
“Sau khi mất trí nhớ, chị dường như không nhớ gì hết.” Nhớ tới những gì đã trải qua trong 6 năm nay, Hạ Tinh Hà có cảm giác giống như đang nằm mơ.
Cô chưa bao giờ biết, sau khi mất trí nhớ người ta sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Bộ não dường như trống rỗng, không có gì cả......
Cô đều luôn thất lại trong những công việc hằng ngày, phản ứng chậm chạp, luôn tràn ngập cảm giác bất an đối với thế giới xung quanh.
Sáu năm trôi qua, mỗi ngày cô đều cảm thấy rất mờ mịt.
Hạ Trí cũng nhớ tới bộ dáng của cô trong mấy năm qua trước khi chuyển đến ở cùng với gia đình nó, nay cả những điều đơn giản nhất cô cũng đều không hiểu. Trong thực tế, đi ra ngoài tìm việc đã là dũng rất lớn của cô.
Mỗi một bước đi của cô đều rất vất vả, bởi vì cần phải vượt qua chướng ngại tâm lý rất lớn.
Đừng nói còn nhớ rõ kiến thức lập trình, thậm chí ngay cả tên của nó mà cô cũng gọi sai rất nhiều lần. Lúc ấy, cô tựa như một đứa trẻ con ngây thơ vô tri.
Hạ Trí vội vàng đổi chủ đề, “Chị, chúng ta đừng nghĩ tới quá khứ nữa. Hiện tại chị đã khôi phục lại trí nhớ, trở nên mạnh mẽ như thế, chị không biết rằng em đã khâm phục chị biết bao. Chị yên tâm, từ nay về sau, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
“Ừ.” Hạ Tinh Hà cười nhạt, sau đó tiếp tục đọc sách.
Trong một khoảng thời gian ngắn nhất, cô cần phải xoay sở để cập nhật hết các kiến thức mới về công nghệ thông tin......
Bởi vì mới vừa mới được một khoản tiền trong tài khoản, Hạ Tinh Hà không còn phải vội vàng xuất viện nữa.
Cô chưa từng chi tiêu tiết kiệm, nhưng là mỗi một lần chi tiêu cô đều sẽ dùng vào những thứ thiết thực nhất.
Hiện giờ cô cần phải nhanh chóng khôi phục thân thể, vì vậy cần phải tiêu tiền.
Chỉ khi cô bình phục sớm, mới có thể ra ngoài kiếm tiền.
Hạ Trí sắp phải tốt nghiệp, gần đây cũng không cần phải tới trường. Nó quyết định ở lại bệnh viện để chăm sóc cho Hạ Tinh Hà, nhân tiện làm một số dự án phần mềm nhỏ để kiếm ít tiền.
Nỗ lực của Hạ Tinh Hà đã truyền cảm hứng cho nó. Sau khi lập trình xong thì bắt đầu đọc sách, những điều không hiểu thì hỏi Hạ Tinh Hà.
Sau hai ngày như thế, Hạ Trí nhân ra Hạ Tinh Hà có một lượng kiến thức như một quyển bách khoá về khoa học máy tính!
Hầu như không có câu hỏi nào mà cô không thể giải quyết!
Hạ Trí cuối cùng cũng biết, cái gì gọi là “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân” (bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn). Nó có cảm giác mình nhỏ bé biết bao, dự định càng phải hăng hái học tập nhiều hơn......
Tuy nhiên, tồn tại khoảng cách lớn giữa thiên tài và người thường mà nó không có cách nào vượt qua.
Trong hai ngày qua, Hạ Tinh Hà đã đọc xong mấy chục quyển sách......
Buông một quyển cuối cùng xuống, Hạ Tinh Hà lắc đầu, sắc mặt không được hài lòng lắm.
“Chị, có chuyện gì với chị vậy?” Hạ Trí tò mò hỏi, “Những quyển sách, chị đều không hài lòng sao?”
“Trong những cuốn sách này, có quá ít thứ thể học. Không có gì tốt hơn sao?” Hạ Tinh Hà hỏi.
Hạ Trí bị chịu đả kích, “Đây chính là những quyển sách tốt nhất trong mấy năm gần đây. Có rất nhiều cuốn em xem cũng không thể hiểu được, chị thậm chí lại thấy chúng chướng mắt.”
“Sách giáo khoa của sinh viên thường không khó. Em đừng mượn sách ở trong thư viện trường, tìm nơi nào có sách chuyên nghiệp hơn thì mượn về cho chị xem.”
Hạ Trí suy nghĩ một lúc, nói: “Em chỉ có thể đi tìm anh bạn của em. Anh ấy giỏi hơn em nhiều, hơn nữa hiện tại anh ấy là giám đốc của một công ty về công nghệ thông tin. Em nghĩ anh ấy chắc sẽ có một số sách hay.”
Hạ Tinh Hà gật đầu: “Không tệ, em hãy đi tìm anh ấy đi.”
“Được rồi, em sẽ đi tìm anh ấy ngay bây giờ.”
Hạ Trí biết cô đang háo hức đọc sách bao nhiêu, vì thế không chậm trì hoãn gian, lập tức rời đi.
Trước khi rời đi, nó gọi điện cho anh bạn của mình. Đường Tuấn Đình vừa nghe nói nó muốn mượn sách, cũng không từ chối, bảo nó trực tiếp tới công ty để tìm anh.
Hạ Trí vội vã đi tới công ty của Đường Tuấn Đình. Khi đang chuẩn bị yêu cầu nhân viên lễ tân thông báo giúp nó thì Đường Tuấn Đình vừa đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy nó.