“Anh cứ sắp xếp mọi việc chu đáo như vậy, sẽ khiến cho sau này em không thể rời bỏ anh được, em sợ cứ ở cùng một chỗ với anh lâu như vậy, sẽ làm cho em càng ngày càng lệ thuộc vào vào anh… Nếu như có một ngày anh không còn ở bên em nữa, có thể em sẽ trở thành kẻ vô dụng, không làm được cái gì cả.”
Câu nói sau cùng kia, khiến cho Bạch Dạ Kình nhíu mày lại. Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, để đôi mắt của cô đối diện với mắt của anh: “Sau này, em không ở bên cạnh anh, thì còn muốn đi đâu nữa hả?”
Hạ Tinh Thần mỉm cười, bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh, hờn dỗi nói: “Đấy rõ ràng không phải là điểm chính.”
“Biết mình không thể làm tốt, thì hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh anh đi, đừng có mà đi đâu cả.”
“Vậy nếu như có một ngày, anh không ngoan thì sao?” Hạ Tinh Thần nằm ở trên ngực anh, cúi đầu nhìn anh: “Anh không còn ở bên cạnh em nữa, thì phải làm sao?”
Sắc mặt của anh trở nên nghiêm túc, ánh mắt sâu hơn rất nhiều, bàn tay ôm lấy mặt cô, một lúc lâu sau, mới nói ra mấy chữ: “Trừ phi anh chết...”
“Đừng.” Trái tim Hạ Tinh Thần xoắn lại, chỉ nghe thấy chữ chết thôi cũng đã khiến cho cô cảm thấy sợ hết hồn hết vía, trái tim như trùng xuống. Tay của cô che lấy môi anh: “Em không muốn anh nói ra chữ...”
Làm thế nào cô cũng không thể nói ra chữ chết này.
Bạch Dạ Kình nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, lấy tay cô ra khỏi môi anh, trấn an vỗ vỗ vào lưng của cô, cằm dưới tỳ vào đỉnh đầu của cô, nói nhỏ: “Yên tâm đi, bom đạn cũng không làm gì được anh. Huống chi, anh sắp từ chức, rời khỏi vị trí này, nên sẽ không có người nào coi anh là mục tiêu cả. Anh rất an toàn.”
Cô không biết tại sao khi nghe thấy anh nói lời này, trong lòng lại cảm thấy khó chịu như thế.
Cả buổi tối, cô nằm ở trên ngực của anh. Nghe tiếng trái tim anh đập, một lúc lâu sau, cô mới chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi câu nói kia của anh, nên đêm nay, cô ngủ không yên giấc.
Cô mơ thấy ác mộng.
Trong mộng, một mình cô đi lang thang giữa vách đá trong bóng tối, giống như là cái xác không có linh hồn vậy. Cô gọi tên anh liên hồi, nhưng mà, đáp lại cô chỉ là những tiếng vang tuyệt vọng mà thê lương.
Không thấy anh đâu.
Trong cái thế giới ngập tràn bóng tối mà tuyệt vọng đó, anh biến mất...
“Dạ Kình!”
“Dạ Kình!”
Cô nhỏ giọng lẩm nhẩm, giọng điệu vô cùng đau khổ.
Ở trong phòng tắm, anh nghe được âm thanh này, khẽ cau mày lại, ném dao cạo râu xuống rồi đi ra.
Đúng như dự đoán, cô vẫn đang ngủ say, nhưng mơ hồ, trên trán lại lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Dạ Kình!” Môi cô giật giật, nỉ non gọi tên anh.
“Anh ở đây.” Bạch Dạ Kình nghiêng người ngồi ở bên cạnh cô, nửa ôm lấy cô: “Tinh Thần, tỉnh lại đi.”
Cô còn đang bị nhấn chìm trong cơn ác mộng, cuối cùng nghe được giọng nói của anh, ngay sau đó, có một tia rồi một chùm ánh sáng rực rỡ xuất hiện, xuyên qua bóng tối, bao trùm lấy cả người cô.
Hạ Tinh Thần lập tức mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp trai của anh. Cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tất cả sợ hãi và hốt hoảng trong lòng cũng được đè xuống, một lúc lâu sau, cô chỉ nhìn anh, ngây ngốc cười.
“Gặp ác mộng à?” Anh cau mày, quan sát gương mặt cô, ánh mắt đầy lo lắng.
Cô cười cười, ôm lấy cổ anh, lắc đầu: “Vốn là ác mộng. Nhưng bây giờ không tính là ác mộng nữa.”
Có anh ở đây, tất cả ác mộng cũng sẽ biến thành mộng đẹp.
“Mấy giờ rồi mà anh đã thức dậy?” Hạ Tinh Thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, lúc nói chuyện vẫn còn mang giọng ngái ngủ, giọng nói vừa lười biếng, nghe lại vừa nũng nịu đáng yêu như một bé gái.
“Sáu giờ rồi. Em ngủ tiếp đi.”
“Anh mới cạo râu được một nửa à?” Cô nhìn vào cái cằm của anh, một bên thì sạch sẽ, còn một bên thì đang dính bọt, nhìn dáng vẻ đặc biệt tức cười, khiến cho cô không nhịn được bật cười.
Bạch Dạ Kình lấy tay cô xuống, kéo chăn lên, nhét cô vào chăn thêm lần nữa, rồi mới trở lại phòng tắm.
Nếu không phải bởi vì cô đột nhiên gặp ác mộng, anh cũng sẽ không đến nỗi ngay cả râu cũng chưa cạo sạch đã chạy ra.
Hạ Tinh Thần nằm ở trên giường, nhìn bóng lưng của anh, lười biếng ngáp.
Cô cười, chăm chú nhìn vào phòng tắm, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Cô không biết là ai đã tung những bức ảnh ấy ra ngoài ánh sáng, nếu họ muốn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp chính trị của anh, vậy cũng coi như là thành công.
Nhớ tới chuyện anh nói muốn từ chức, trong lòng Hạ Tinh Thần vẫn ít nhiều cảm thấy tiếc nuối. Đối với nước S mà nói, đây sẽ là tổn thất lớn. Cô nghĩ, những người dân đã từng ủng hộ bỏ phiếu cho anh lên làm Tổng thống sẽ cảm thấy rất thất vọng.
Nhưng mà.
Đây chính là cuộc sống của anh, cho dù họ có tiếc nuối, thì cũng không thể thay anh làm chủ.
Cô suy nghĩ miên man, lại nghĩ tới giấc mộng vừa nãy. Lúc ở trên vách đá giữa bóng tối đó, bởi vì không tìm được anh, nên cô cảm thấy sợ hãi, mất mát, đầu óc trở nên trống rỗng, cảm giác chân thật như vậy, chân thực đến nỗi khiến cho trái tim cô quặn đau.
Nghĩ đến đây, cô đã hết cả buồn ngủ, cô vén chăn lên, từ trên giường bò dậy.
Bạch Dạ Kình vừa mới rửa mặt xong, từ trong phòng tắm đi ra, đi vào phòng thay quần áo. Lúc này mới phát hiện ra người nào đó vốn nên nằm ở trên giường, lại đang đi loanh quanh ở trong phòng thay quần áo.
Còn đi chân trần nữa chứ.
Lông mày anh nhíu lại.
“Đang làm gì vậy?”
Hạ Tinh Thần bị giọng nói bất ngờ này dọa cho giật mình, vừa quay đầu lại, đã thấy sắc mặt lạnh lẽo của anh. Cô ôm quần áo trong tay, bĩu môi, rất ấm ức nhìn anh: “Sao vậy?”
Sáng sớm, mà đã có dáng vẻ nổi giận như thế này. Cô đâu có đắc tội gì với anh đâu.
Hơn nữa, rõ ràng vừa nãy còn rất tốt mà.
Nhưng mà, tính tình của anh vẫn luôn không tốt, luôn thất thường như vậy.
“Vừa mới giảm sốt, lại muốn bị cảm sao?” Ánh mắt của Bạch Dạ Kình rơi vào đôi chân trắng như tuyết của cô.
Thật ra thì, nhiệt độ trong nhà hơn hai mươi độ, cũng không lạnh lắm. Hơn nữa, trên sàn còn được trải một lớp thảm thật dầy, bước lên sẽ không cảm thấy lạnh. Nhưng khi nhìn vào gương mặt của anh, thì cô tuyệt đối không dám nói ra những lời này.
Giây tiếp theo, anh đã cởi dép ra, không nói gì, chỉ quét mắt nhìn chân của cô, rồi quét mắt về phía đôi dép kia.
Cô nhanh chóng hiểu ra.
Nhanh chóng đi đôi dép vào. Trong dép vẫn còn nhiệt độ cơ thể của anh, vừa ấm áp, lại đặc biệt thoải mái.
Lúc này, sắc mặt của anh mới dễ nhìn hơn. Đam Mỹ Sắc
“Em đang làm gì vậy?”
Anh đi chân trần, vào trong phòng thay đồ lớn. Mở tủ đựng đồng hồ ra, tiện tay lấy một cái rồi đeo lên.
“Giúp anh chọn lựa quần áo. Hôm nay anh có phải tham dự cái gì không?”
“Có hai cuộc hội đàm, một cái liên quan tới quân sự vùng duyên hải, một cái liên quan tới quản lý môi trường.”
“Vậy thì chọn quần áo có màu sắc trang trọng là được.” Hạ Tinh Thần nhón chân lên, từ trong tủ lấy ra chiếc áo sơ mi màu xanh da trời và âu phục.
Bạch Dạ Kình để tùy cô chọn, anh mặc quần áo ở nhà, nhàn nhã ngồi ở trên ghế sô pha nhìn bóng dáng bận rộn đi tới đi lui của cô. Chỉ nhìn thấy dáng vẻ cô bận rộn giúp mình, trong lòng anh lại cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời.
Trên người cô vẫn còn mặc đồ ngủ, vừa mới tỉnh dậy, nên còn hơi mơ mơ màng màng, khuôn mặt nhỏ nhắn mộc mạc và tươi trẻ, quả thực rất động lòng người.