Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 437: Chương 437: Anh sẽ cố gắng hết sức cưng chiều em (3)




Nhìn cô như vậy, Lãnh Phi cũng cảm thấy vui mừng thay cho bọn họ.

“Tìm tôi có chuyện gì quan trọng sao?” Cô vén tóc ra sau tai. Người phục vụ mang một tách trà tới, cô nhẹ nhàng nói tiếng cám ơn. Bây giờ, dường như cô đã không còn cảm thấy khó chịu, với những lời chỉ chỏ sau lưng nữa rồi. Cô chỉ sợ để cho anh bị liên lụy.

“Tôi giấu ngài Tổng thống đi ra ngoài.” Lãnh Phi nhìn cô, từ từ khuấy tách cà phê trước mặt: “Chắc là cô Hạ biết chuyện ngài ấy định xin từ chức?”

“Đúng là anh ấy có đề cập chuyện này với tôi.”

“Lần này tôi tới, là hy vọng cô có thể khuyên nhủ ngài ấy đợi ba bốn năm sau. Cô Hạ, xin cô hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, tôi biết ngài Tổng thống muốn cho cô và cậu chủ nhỏ một cuộc sống bình yên. Ví dụ như chuyện lần trước, nếu không phải vì thân phận Tổng thống của ngài ấy, thì cô cũng sẽ không bị cuốn vào, quả thật là Tổng thống vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, cảm thấy đã không bảo vệ tốt cho cô. Cộng thêm, bây giờ dân chúng đang giương giọng phản đối chuyện kết hôn của cô và ngài Tổng thống. Tuy ngài ấy không màng đến danh lợi mà từ chức, chính là vì muốn có thể không cần quan tâm đến ánh mắt của bất kỳ người nào, mà quang minh chính đại cưới cô. Nhưng, bây giờ là lúc quốc gia chúng ta đang thi hành những chính sách mới, vì thế đây cũng là lúc quốc gia đang cần ngài ấy nhất. Biên giới các nước láng giềng vẫn luôn e ngại ngài ấy, nên không dám thừa cơ hành động, nhưng nếu như trong lúc này mà thay đổi nhà lãnh đạo, thì chỉ sợ… Thế cục sẽ đại loạn.”

Hạ Tinh Thần ngồi ở đó, nghe Lãnh Phi nói rất nhiều.

Thật ra thì, cô cũng không hiểu nhiều lắm về tình hình chính trị, nhưng mà, với thân phận là một người dân bình thường, cô cũng nhận thức được rằng, nếu như anh nửa đường rút lui, thì sẽ là sự thiệt thòi lớn cho dân chúng.

Nếu chỉ vì cô, mà khiến cho dân chúng mất đi một vị lãnh đạo xuất sắc như vậy, thì tất nhiên là cô không gánh nổi phần tội lỗi này rồi.

Cuối cùng, Lãnh Phi đưa cô trở về phủ Tổng thống.

Hạ Tinh Thần mang theo tâm sự nặng nề trở về. Sau khi ăn cơm tối cùng con xong, cô ở trong phòng dạy con những chương trình học còn lại. Từ trước đến nay cô đều dạy con học rất dễ dàng, cô không cần dạy con nhận biết những con số, chỉ đơn giản dạy thằng bé viết chữ là được rồi.

Khi Hạ Đại Bạch đang nghiêm túc cầm giấy bút viết chữ, thì cô cầm điện thoại di động dùng mạng 4G để tìm kiếm những video cũ của Bạch Dạ Kình trong quá khứ.

Từ những video đầu tiên khi anh lên diễn thuyết trong cuộc bầu cử, với bài phát biểu đầy nhiệt huyết, càng về sau mỗi lần anh tham gia các cuộc hội đàm thì phong thái càng ngày càng tự tin và khí tức càng mạnh mẽ.

Người đàn ông này, sinh ra đã thuộc về vũ đài chính trị.

Sao cô có thể vì cuộc sống bình thường, mà bóp chết chí hướng và hoài bão của anh, cô có tài đức gì?

“Đại Bảo, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Hạ Đại Bạch dựa cái đầu nhỏ vào bàn, liếc mắt nhìn màn hình trong tay cô, rồi sau đó, cười phụt ra tiếng, liếc mắt nhìn cô: “Đúng là không có tiền đồ, lúc nào mẹ cũng si mê nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, chậc chậc.”

“Con chuyên tâm viết tốt chữ của con đi.” Hạ Tinh Thần cầm bút chì gõ xuống đầu nhỏ của thằng bé.

Ở đây một lát, dưới lầu, truyền tới tiếng động cơ xe.

Cô đứng dậy, vén màn cửa sổ lên nhìn ra phía ngoài. Trong màn đêm u tối, mấy chùm ánh sáng chói mắt xuyên thấu bóng tối, chiếu sang, xuyên qua bầu trời đêm. Đột nhiên, cũng chiếu vào mắt cô.

Cô cất điện thoại di động đi, bỏ vào trong túi áo ngủ: “Mẹ xuống dưới, con viết chữ cho tốt vào, lát nữa mẹ sẽ tới kiểm tra.”

Lúc cô nói, nụ cười thật sâu, đầy vẻ xuân ý rạo rực, trái tim cũng đã sớm bay xuống dưới tầng rồi.

“Đại Bảo...” Hạ Đại Bạch kéo kéo ống tay áo của cô, vểnh cái miệng nhỏ, đôi mắt to tròn rất không vui mà trừng cô.

“Sao vậy?”

“Mẹ nói thật cho con biết đi.”

“Ừ?”

Hạ Đại Bạch lại mắt lại: “Bây giờ ở trong lòng mẹ, có phải là địa vị của Tiểu Bạch còn cao hơn so với con hay không? Có phải mẹ càng thích Tiểu Bạch nhiều hơn hay không?”

Hạ Tinh Thần giật mình trong giây lát, cô dở khóc dở cười. Nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của thằng bé: “Sao vậy, con ghen à?”

Hạ Đại Bạch tức giận vểnh cái miệng nhỏ, lấy tay cô xuống: “Xí, con không thèm ghen.”

Cái dáng vẻ kiêu ngạo kia, giống với ba thằng bé y như đúc. Hạ Đại Bạch khịt khịt cái mũi nhỏ, ngồi xuống trước bàn đọc sách, cầm bút vẽ hai đường ở trên quyển sổ, mạnh miệng nói: “Chẳng liên quan, sau này, con sẽ đi tìm vợ, đến lúc đó, con sẽ tìm mười người vợ, mười người đều thích con.”

“...” Mười người vợ?

Vậy có chắc chắn là không xảy ra đại chiến gia đình không?

Hạ Tinh Thần thật sự không dám tưởng tượng đến cảnh tượng đó. Chắc là sẽ rất náo loạn.

“Nếu con không ghen, vậy mẹ đi xuống đây.” Cô kéo cửa ra.

“Đi xuống đi, xuống cho con đỡ phiền.” Hạ Đại Bạch không thèm ngẩng đầu lên, giống như là cảm thấy phiền phức mà vẫy tay.

Cô cười cười, đi ra ngoài. Trước khi đóng cửa lại, còn thò đầu nhìn vào bên trong, sau đó, lại chạy vào, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Đại Bạch ba cái.

Tay đang viết của Hạ Đại Bạch hơi dừng lại, chân mày vừa mới nhăn tít lại, giờ đã hơi thả lỏng ra.

Cô xoa xoa đầu nhỏ tròn trịa của thằng bé: “Không được phép ghen, ba mẹ yêu con nhất.”

Lúc này, chân mày của Hạ Đại Bạch mới hoàn toàn buông lỏng, thằng bé sờ sờ cái mũi nhỏ: “Cái này còn tạm chấp nhận được.”

Sau khi dỗ con xong, lúc cô đi ra, thì Bạch Dạ Kình đã lên tới. Anh cởi áo khoác trên người ra, trên người mặc cái áo len mà cô mua cho anh.

Dường như là dáng vẻ có chút mệt mỏi, tay anh đang xoa xoa lông mày.

Hạ Tinh Thần nhìn thấy bộ dáng kia, lập tức cảm thấy đau lòng.

“Có phải là anh rất mệt mỏi hay không?”

Lúc này anh mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, vẻ mỏi mệt trên mặt đã tiêu tán hơn rất nhiều. Anh vô thức đưa tay ra với cô. Cô cong cong môi, nắm lấy tay anh.

“Đại Bạch đâu?”

“Con đang ở trong phòng làm bài tập, em đã giao bài tập cho con.”

Anh khẽ vuốt cằm, đi vào trong phòng.

Hạ Tinh Thần đi vào theo anh, tháo cà vạt của anh xuống rồi cất vào phòng thay đồ. Cả người anh mệt mỏi tựa vào trên ghế sô pha, nhắm mắt lại, ánh đèn trong phòng chiếu vào gương mặt của anh, lúc này, quầng thâm dưới mắt của anh nhìn càng đen hơn.

Cô cảm thấy rất đau lòng.

Sáu giờ sáng đã phải ra khỏi cửa, buổi tối thì đến chín giờ mới trở về. Cuộc sống cứ liên tục như vậy, ngày này lặp lại ngày kia không có điểm dừng.

Thật ra thì, cô cũng là người rất ích kỷ. So với cuộc sống bận rộn phải mang thêm bao gánh nặng, thì cô chỉ muốn anh có một cuộc sống đơn giản mà bình yên.

Hơn nữa, ở địa vị cao, như đi trên lớp băng mỏng. Ngoại trừ luôn phải lo lắng cho sự an toàn và tính toán từng hành động ra, thì mỗi cái giơ tay nhấc chân đều bị người người chú ý, có hành động nào hơi quá mực, thì lại phải đối mặt với những cuộc họp luận tội tàn khốc nhất. Người ngoài chỉ nhìn thấy sự chói lọi của anh, chứ vĩnh viễn không biết, thật ra thì người đàn ông này cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, sẽ gặp khó khăn, sẽ cảm thấy mệt mỏi, thậm chí cũng sẽ có lúc bị tổn thương.

“Sao vậy?” Dường như cảm giác được ánh mắt của cô, anh từ từ mở mắt ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh thu hết vẻ đau lòng của cô vào trong mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.