Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 295: Chương 295: Cảm giác khi yêu (3)




Hạ Tinh Thần cảm thấy tò mò, không nhịn được đi tới.

Sau khi Vân Đoan hạ bài, Lý Minh ngẩng đầu: “Tinh Thần, cô muốn thử không?”

“Đúng thế, cô cũng thử một ván xem sao.” Vân Đoan cũng nói tiếp.

Hạ Tinh Thần sửng sốt một chút, không ngờ các cô ấy lại mời mình. Cô đi tới chỗ này mới vài ngày, bình thường chuyện gì không liên quan đến công việc cô đều ngại tiếp xúc, cô vốn tưởng mấy cô ấy cũng là người khó tiếp cận.

Cô đang mải ngây ngốc, cả người đã bị Vân Đoan kéo ngồi xuống: “Nào, Tinh Thần, cô cũng rút một lá thử xem. Để xem cô ấy nói thật hay lại ba hoa khoác lác!”

“Rút đi. Tinh Thần, cô có bạn trai chưa?” Lý Minh hỏi.

Nhớ tới người kia, trong lòng Hạ Tinh Thần trở nên mềm mại, nhịn không được mỉm cười.

Nhìn dáng vẻ yêu đương ngọt ngào của cô, Vân Đoan hâm mộ ghen tị chậc lưỡi một tiếng: “Nhìn kiểu này là biết có bạn trai rồi! Tinh Thần, bạn trai cô làm nghề gì vậy?”

“Ấy, đừng nói!” Ngón tay Lý Minh gõ lên bộ bài trên bàn: “Rút bài đã. Để tôi xem thử bạn trai cô là người thế nào.”

Hạ Tinh Thần cũng cảm thấy hứng thú, cô thật sự muốn thử xem có linh không.

Đắn đo chọn lựa cuối cùng rút lấy một lá úp trước mặt Lý Minh. Lý Minh lật lên nhìn: “King! Quốc vương!”

Hạ Tinh Thần kinh ngạc, không biết bói chuẩn hay trùng hợp nữa.

“Quốc vương có ý nghĩa gì?” Vân Đoan nói đùa: “Không phải ngài Tổng thống của chúng ta đấy chứ?”

Chưa đợi Hạ Tinh Thần mở miệng, Lý Minh đã giải thích.

“Cho dù không phải ngài Tổng thống, nhưng chắc chắn là một người kiệt xuất, thiên tài trong nhân tài.”

Lý Minh lại bảo Hạ Tinh Thần rút lá bài phụ. Cô nghe theo tiếp tục rút, Lý Minh nhìn thấy, kinh ngạc nói: “Tinh Thần, bạn trai cô còn là người trong ‘quan trường’”

“Cái này cũng nhìn ra được sao?” Hạ Tinh Thần cảm thấy rất thần kỳ, cô càng thêm hứng thú.

Vân Đoan hỏi: “Chuẩn không?”

Hạ Tinh Thần gật đầu, Vân Đoan lập tức nói: “Ừm, vậy nếu chuẩn như vậy, cô bói tương lai của Tinh Thần và bạn trai cô ấy đi, như thế mới coi là biết trước tương lai quá khứ.”

“Không thành vấn đề! Đến rút bài đi, lá chính và lá phụ.”

Hạ Tinh Thần nhắm mắt lại, rút hai lá bài. Lá bài chính lật lên lại là lá tử thần đen tối. Lý Minh ngẩn người ra nhìn cô một cái, mới lật tiếp lá bài phụ lên.

Kết quả…

Lá bài phụ vừa lật lên, sắc mặt Lý Minh lập tức thay đổi. Bầu không khí vốn náo nhiệt vui vẻ vừa rồi lập tức lạnh xuống, không khí cũng trở nên nghiêm trọng, tuy nhìn không hiểu bài, nhưng Hạ Tinh Thần cũng cảm nhận được chút gì đó.

Vân Đoan cũng úp bài xuống: “Đừng nhìn, Lý Minh chỉ bói linh tinh thôi, tất cả chỉ là chém bừa thôi ấy.”

Lý Minh thu bài lại, ngoài miệng lại thì thào một tiếng: “Tôi xem bài rất chuẩn, không phải chém gió nói dối đâu.”

Hạ Tinh Thần kéo tay Lý Minh tay. Lý Minh ngẩng đầu nhìn cô.

“Cô cứ giải thích cho tôi đi.” Hạ Tinh Thần cười yếu ớt nhìn cô ấy: “Không sao đâu, có cái gì thì nói cái đó là được rồi. Không phải cô bói rất chuẩn sao?”

Lý Minh lo lắng liếc nhìn cô một cái: “Cô thật sự muốn nghe hả?”

“Ừm. Muốn nghe thử.”

Lý Minh lại ngồi xuống, Hạ Tinh Thần cũng ngồi xuống đối diện cô ấy. Lý Minh trầm mặc một hồi mới từ từ mở miệng: “Lá bài chính có ý là tình cảm hai người sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Góc trái lá bài là bụi gai, dự báo sau này tương lai hai người sẽ gặp khó khăn sóng gió, phải vượt mọi chông gai, mà bên phải là trái tim tan vỡ, nói lên nếu hai người nhất định muốn ở cùng một chỗ sẽ khiến người thân yêu thương mình phải đau lòng.”

Tay Hạ Tinh Thần nắm chặt cạnh bàn.

Gió thổi qua lật lá bài phụ kia lên. Cô chỉ tay: “Vậy lá bài kia có ý nghĩa gì?”

Lý Minh trầm ngâm một lúc, nói: “Lá bài này nói, nếu cô ở cùng với bạn trai mình sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt, con đường sáng lạn vốn có của anh ta cũng bị hủy hết. Nói đơn giản một chút chính là có thể sẽ biến anh ta thành kẻ hai bàn tay trắng.”

Hạ Tinh Thần hít một hơi, cô ngồi ngây ra ở đó một lúc lâu, có chút không thở nổi.

Cô rõ ràng không tin mấy thứ này, nhưng không biết vì sao, giờ này khắc này nghe Lý Minh nói vậy trong lòng lại cảm thấy vô cùng áp lực.

“Được rồi, được rồi, cô đừng nói bừa nữa.” Vân Đoan nhìn sắc mặt Hạ Tinh Thần, lặng yên liếc nhìn Lý Minh.

Lý Minh xấu hổ mím môi, vỗ vỗ tay cô: “Thật ra tôi cũng mới học thôi, không biết giải thích có đúng không nữa. Nhưng mấy cái này tin thì là thật, không tin thì không sao. Tinh Thần, cô đừng để trong lòng, coi như một trò chơi thôi.”

Hạ Tinh Thần mấp máy môi, nói: “Tôi biết.”

Lại lắc đầu: “Tôi không tin.”

Rõ ràng nói không tin, nhưng lo sợ bất an cũng không ngừng dấy lên trong lòng. Bản thân cũng không biết làm sao nữa.

Lý Minh và Vân Đoan thu bài đi lại, bọn họ muốn gọi Hạ Tinh Thần đi chung, cô nói muốn đi hóng gió nên một mình ngồi trên sân thượng.

Gió lạnh thổi qua, Hạ Tinh Thần cảm thấy hơi lạnh. Cô siết chặt áo khoác trên người, thật lâu sau, trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời Lý Minh vừa nói: Tình cảm hai người nói chung sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!

Nếu cô ở cùng với bạn trai mình sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt, con đường sáng lạn vốn có của anh ta cũng bị hủy hết!

Anh sẽ trắng tay!

Hạ Tinh Thần nhíu mày, lại nhớ tới giấc mơ tối qua, trái tim như dây cung kéo chặt làm cô đau đớn.

Đột nhiên cô lại nhớ đến anh, nhớ rất nhiều.

Cô lấy di động ra, đứng dậy, đi tới góc sân gọi đến dãy số quen thuộc kia.

Chuông reo bốn lần bên kia mới có người bắt máy.

“Alo.”

Giây phút nghe thấy giọng nói của anh, trong lòng Hạ Tinh Thần bỗng nhiên yên tâm hơn rất nhiều. Cô mở miệng: “Là em đây.”

“Sao giờ lại gọi điện cho anh? Có chuyện gì à?”

“Không có.” Hạ Tinh Thần lắc đầu, cô đưa ánh mắt nhìn xa xăm, thấy những đứa nhỏ đùa giỡn vô tư ở quảng trường, cô cười dịu dàng: “Chỉ là bỗng dưng nhớ anh, muốn nghe thấy giọng anh mà thôi.”

Cô nói xong đỏ thì bừng mặt. Đến giờ mới phát hiện trực tiếp nói lời tâm tình như vậy, dù qua điện thoại nhưng cô vẫn xấu hổ không thôi.

Nhưng những lời vừa nói đều là suy nghĩ thật lòng.

“…” Đầu dây bên kia, Bạch Dạ Kình im lặng một hồi, chỉ nghe thấy hô hấp của anh có vẻ dồn dập khác hẳn bình thường.

Hạ Tinh Thần đột nhiên phát hiện mình lại mạnh bạo nói những lời như thế, có chút thẹn thùng, không đợi anh trả lời, cô vội vàng nói: “Em cúp máy đây, anh đi

làm việc đi.”

Nói xong vội cúp máy, đột nhiên lại nghe anh gọi cô một tiếng: “Tinh Thần.”

“Ừm.” Trái tim cô rung động, tay vốn định cúp điện thoại dừng lại. Lại để điện thoại bên tai, chỉ cảm thấy hai chữ Tinh Thần từ trong miệng anh nói ra lại khiến trái tim người ta rung động đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.