Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 297: Chương 297: Cảm giác khi yêu (5)




Nói đến đây, cô dường như bị kích động, gạt tay Hạ Tinh Không ra, nhưng Hạ Tinh Không túm quá chặt, gạt thế nào cũng không chịu buông.

Hạ Tinh Thần dùng lực, thật vất vả mới dứt ra được, đột nhiên Hạ Tinh Không đứng dậy, cũng không biết từ chỗ nào rút ra một con dao nhỏ, hung ác nói với cô: “Hạ Tinh Thần, mẹ tôi vì chị nên mới rơi vào kết cục này, nếu chị không giúp mẹ tôi, chị cũng đừng mong sống tốt!”

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói chuyện, như muốn nghiền nát Hạ Tinh Thần.

Tay cầm dao hơi run lên, lưỡi dao dưới ánh mặt trời lóe lên lạnh lẽo.

Hạ Tinh Thần cảm thấy cô ta điên rồi.

Cô nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cuối cùng mới nhìn về phía Hạ Tinh Không, mặt lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Ở đây luôn được theo dõi, hơn nữa, đây là ngoài phòng làm việc, nếu cô không muốn ngồi tù giống Lý Linh thì tốt nhất nên thu dao lại đi.”

Cô dứt lời, xoay người bước đi, không muốn nói nhảm với cô ta nữa.

Hạ Tinh Không nghĩ do Hạ Tinh Thần mà cô ta mất đi hôn phu, thất nghiệp, bây giờ tán gia bại sản, còn không có mẹ bên cạnh, mà Hạ Tinh Thần cô lại càng ngày càng tốt, trong lòng cô ta càng không cam lòng, càng hận Hạ Tinh Thần hơn.

Hận ý dâng lên làm cô ta hoàn toàn mất đi lý trí.

“Hạ Tinh Thần, tôi hận chị!”

Cô ta cắn răng xông lên. Hạ Tinh Thần rùng mình, xoay người sang chỗ khác, mắt nhìn thấy dao nhỏ đâm tới, cô theo bản năng giơ tay lên chắn. Lưỡi dao sắc bén xẹt qua lòng bàn tay cô, máu tươi lập tức chảy ra.

Mắt Hạ Tinh Không đỏ lên, cô ta giơ tay muốn tiến lên, nhưng không đợi cô ta lại tổn thương đến Hạ Tinh Thần, bỗng thấy một bóng đen chạy tới, giây tiếp theo, Hạ Tinh Không chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn, cả người bị một lực mạnh đá bay xa vài mét, thân mình nặng nề va vào cột trụ trên quảng trường trung ương, bốp một tiếng ngã xuống lăn trên mặt đất vài vòng.

Dao trong tay cũng không giữ nổi, rơi trên mặt đất.

Một lúc lâu sau Hạ Tinh Thần mới lấy lại tinh thần, cô đè bàn tay bị thương, liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy Thụy Cương đang đứng một bên, tư thế còn chưa thu lại, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Hạ Tinh Không, sát khí trong mắt vô cùng đáng sợ.

“Thụy Cương.” Hạ Tinh Thần gọi anh ta một tiếng.

“Cô Hạ, cô sao rồi?” Thụy Cương thu lại tư thế, lo lắng nhìn tay cô.

Hạ Tinh Không thật đúng là không nương tay, dao cắt vào tay vừa sâu vừa nặng, tạo thành miệng vết thương cực dài, hiện đang không ngừng chảy máu.

“Tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện” Thụy Cương khẩn trương nói.

Hạ Tinh Thần gật đầu, lại theo bản năng nhìn Hạ Tinh Không trên mặt đất.

Thụy Cương thân là bộ đội đặc chủng, thân thủ vô cùng tốt. Một đạp kia dù có nương tay nhưng Hạ Tinh Không vẫn bị thương. Một lúc lâu sau cô ta mới tỉnh táo lại, chống tay xuống đất muốn đứng lên, nhưng cử động một cái lập tức phun máu, ngực đau đến thở không nổi, sợ là đã gãy xương sườn rồi, không biết nói có thương đến nội tạng không.

Hạ Tinh Thần không muốn làm lớn chuyện, dù sao đây cũng là nơi tổng thống làm việc, Thụy Cương lại là người của tổng thống. Lỡ như Hạ Tinh Không không chịu nổi một đạp này, có chuyện gì không hay xảy ra, tính chất sự việc sẽ thay đổi.

“Thụy Cương, anh gọi xe cứu thương đi, đưa cô ta bệnh viện. Ngàn vạn lần đừng để cô ta gặp chuyện không may.”

“Cô yên tâm, không chết được đâu, trong lòng tôi có tính toán.” Thụy Cương nói xong, vẫn gọi xe cứu thương đến.

Miệng vết thương của Hạ Tinh Thần được Cảnh Dự xử lý giúp. Mới vừa băng bó xong, cảnh sát đã tới. Thụy Cương báo cảnh sát lấy tội cố ý đả thương người khởi tố Hạ Tinh Không.

Hạ Tinh Thần giao toàn quyền cho Thụy Cương xử lý. Dù sao cuối cùng Hạ Tinh Không có kết quả gì đều là do cô ta gieo gió gặt bão, không thông cảm được.

Kết quả, tay bị thương không thể lái xe.

Cho nên, buổi chiều lúc tan tầm, cô trực tiếp ngồi xuống ghế phó lái, để Thụy Cương lái xe. Như vậy cũng tốt, cô cảm thấy khá thoải mái.

Trở về phủ Tổng thống, vệ sinh đơn giản, ăn cơm chiều cùng Hạ Đại Bạch xong, trời cũng đã tối đen.

Xem thằng bé làm bài tập xong, cô vẫn không có chút cảm giác buồn ngủ nào. Trưa nay những lời kia đã khiến lòng cô rối bời, lại bị Hạ Tinh Không đến quấy phá một phen, tâm trạng càng chán nản buồn bã.

Anh còn chưa về, cũng không biết mấy giờ mới về. Hạ Tinh Thần đến thư phòng, muốn đọc sách một lát. Ánh mắt tùy ý đảo qua giá sách, cô thuận tay rút một quyển, lại là lịch sử hiện đại của nước S.

Cô mở ra xem, nội dung chương thứ nhất là giới thiệu về chú Bạch Dạ Kình, ngài Bạch Thanh Nhượng.

Cô tựa vào giá sách, tò mò đọc. Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc cô đã đọc xong mười trang. Đọc đến mục cuối cùng, phía dưới còn có ảnh đen trắng của ngài Bạch Thanh Nhượng. So với ông cụ Bạch, ngài Bạch Thanh Nhượng có vẻ khỏe mạnh tràn đầy năng lượng hơn nhiều.

Ảnh chụp khi còn trẻ tuổi, ngũ quan ôn hòa như ngọc, nhìn qua có thể thấy là người khiêm tốn đứng đắn.

Hạ Tinh Thần đọc rồi đọc, cuối cùng mắt cô dừng lại trên miếng ngọc ông ấy đeo trên ngực, giật mình một cái. Miếng ngọc này sao nhìn quen vậy nhỉ?

Cô đang cầm sách, theo bản năng đi men theo giá sách đến cạnh bàn đọc, chỉnh đèn bàn sáng hơn một chút, đặt sách xuống dưới ánh đèn.

Hoa văn trên ngọc cũng không rõ ràng, Hạ Tinh Thần cẩn thận ngắm nghía kỹ lại càng khẳng định mình đã gặp qua. Nhưng nhất thời không nhớ mình đã thấy qua lúc nào ở đâu.

Đang cố gắng nhớ lại, đột nhiên một bóng đen phủ xuống bên cạnh.

“Đang xem gì vậy?”

Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên bên tai cắt ngang suy nghĩ của cô.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của Bạch Dạ Kình hiện lên trước mắt cô, cô mỉm cười: “Anh vào từ bao giờ vậy, em không nghe thấy tiếng động nào.”

“Vừa mới vào. Xem gì mà chăm chú vậy?” Bạch Dạ Kình thuận tay đoạt lấy quyển sách trong tay cô, anh nhìn qua, hỏi: “Cảm thấy hứng thú với chú anh à?”

“Nghe anh nhắc đến ông ấy nhiều nên nhìn xem một chút. Nhưng lúc nãy em đang xem ngọc ông ấy đeo.”

“Thứ đó có cái gì mà phải nhìn?”

“Không biết. Em chỉ cảm thấy rất quen, hình như đã thấy ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã nhìn thấy ở đâu.”

“Thứ này nghe nói là ông cố của anh để lại, chỉ có một cái như vậy, sau đó chú anh tặng cho phu nhân Lan Đình. Bây giờ chắc thứ này còn đang ở chỗ phu nhân Lan Đình. Em chắc chắn em từng thấy nó chứ?”

Hạ Tinh Thần nở nụ cười: “Chắc em nhìn nhầm rồi. Nhưng ngọc kiểu dáng cũng đại loại như thế. Có lẽ em đã thấy một cái gần giống thế này.”

Hạ Tinh Thần cũng không nghĩ nhiều nữa.

Bạch Dạ Kình gấp sách lại, ánh mắt anh lập tức nhìn vào lòng bàn tay của cô. Lòng bàn tay băng lại khiến anh nhíu chặt mày, anh cầm lấy tay cô nâng lên: “Đây là chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

“Sao lại bị?” Nếp nhăn trên lông mày anh không hề giãn ra. Hạ Tinh Thần nói chuyện hôm nay giữa cô với Hạ Tinh Không cho anh biết.

Ánh mắt của Bạch Dạ Kình có chút u ám: “Một khi đã như vậy, cô ta cũng đừng trách anh xuống tay vô tình!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.