Mặt Lý Linh lập tức biến sắc, bà ta không thể nào ngờ rằng mình lại trúng kế. Càng không suy nghĩ ra, vì sao đột nhiên con gái lại phản bội bà ta. Bà ta bi thương nhìn con gái bảo bối, thế nhưng Hạ Tinh Không chỉ luôn run rẩy đưa lưng về phía bà ta.
Nhất định là Bạch Dạ Kình!
Nhất định là bọn họ đã dùng thủ đoạn gì đó!
Bà ta khẽ cắn răng: “Nhưng mà ngài Tổng thống bỏ tiền mua một đứa con từ cô gái mười tám tuổi, chuyện này cũng là vi phạm đạo đức.”
“Bà có chứng cứ không, trực tiếp chứng minh là ngài Tổng thống đã làm vậy?” Chánh án tiếp tục truy hỏi.
Mặt Lý Linh đầy vẻ khó xử, hiển nhiên bà ta không lấy ra được chứng cứ. Dẫu sao, ban đầu người đến tìm bà ta cũng không phải là ngài Tổng thống, đã nhiều năm qua, đối phương cũng không lưu lại dấu vết gì. Bà ta muốn tìm chứng cứ trực tiếp nhắm vào ngài Tổng thống, chuyện này không có khả năng.
Lý Linh nói: “Tôi là nhân vật then chốt trong chuyện này, lời khai của tôi chính là chứng cứ, mà bọn họ đã giữ lại đứa nhỏ, đó là chứng cứ mà không người nào phản bác được, nếu như ngài Tổng thống không thấy chột dạ, tôi đề nghị làm kiểm tra DNA, ngài Tổng thống, ngài có dám không?”
Câu nói sau cùng là chất vấn. Ánh mắt bà ta bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Bạch Dạ Kình. Vào lúc này bà ta đã mặc kệ tất cả.
Thông qua lời bà ta, tầm mắt mọi người cũng đồng loạt đổ dồn vào ngài Tổng thống, Lý Linh bám chặt vào chuyện đứa nhỏ, chuyện này đúng là không thể phản bác được.
“Không cần làm bất kỳ giám định nào cả!” Dưới sự mong đợi của mọi người, cuối cùng Bạch Dạ Kình cũng mở miệng. Ngồi ngay ngắn, vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh thoải mái như cũ, ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn thẳng phía trước: “Đứa nhỏ đúng là con của tôi!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều xôn xao.
Các ký giả lập tức kích động gõ lạch cạch vào máy vi tính. Thậm chí có những người từng ủng hộ thất vọng đến nỗi khóc tỉ tê.
Bạch Dạ Kình không quan tâm họ, anh tiếp tục mở miệng: “Tôi rất cảm kích cô Hạ Tinh Không đã tình nguyện làm chứng cho tôi, chứng minh không phải tôi bỏ thuốc mê làm nhục Tinh Thần. Nhưng mà, tôi phải chỉnh sửa lại lời cô Hạ Tinh Không.”
Ánh mắt anh nhìn về phía Hạ Tinh Không, sắc bén mà trịnh trọng: “Cô ấy trong sạch, chưa bao giờ bị người nào làm nhục, đứa nhỏ càng không phải của bất kỳ người đàn ông nào khác, mà thuộc về Bạch Dạ Kình tôi.”
Từng chữ từng chữ đều rất có khí phách, là tin tưởng, là ngầm bảo vệ.
Hạ Tinh Không bị ánh mắt của anh nhìn đến có chút run sợ, vốn dĩ cô ta dựa theo những gì Lan Diệp bảo mà nói, cũng là vì bảo đảm ngài Tổng thống có thể rút lui an toàn, nhưng không ngờ rằng, anh căn bản không định sẽ như vậy, ngược lại chỉ bảo vệ Hạ Tinh Thần.
Như vậy, làm sao không khiến người khác đố kỵ với Hạ Tinh Thần.
Bởi vì những lời anh nói, hốc mắt Hạ Tinh Thần đã hiện ra một tầng sương mù mông lung. Trái tim tràn đầy sự cảm động và ấm áp.
Cho dù lúc này, dưới tình huống khó bảo vệ được bản thân mà anh vẫn còn bảo vệ cho cô.
Người đàn ông này bảo cô làm sao rời xa anh được đây?
Thế nhưng…
Bọn họ còn có thể tiếp tục kiên trì sao?
“Vốn dĩ, tôi nên sớm tuyên bố sự tồn tại của con mình với các vị, chỉ có điều, mong các vị hiểu cho tâm trạng của người làm ba. Tôi cũng không hy vọng tuổi thơ của con mình sẽ trải qua dưới sự chú ý của mọi người, cũng không hy vọng con mình vì tôi mà bị cuốn vào phân tranh hoặc nguy hiểm. Còn mẹ của đứa bé…” Bạch Dạ Kình không nói tiếp, giọng anh trầm thấp. Hội trường vốn đang xôn xao, hiện giờ cũng dần dần an tĩnh lại.
Ánh mắt anh, dừng lại lên người Hạ Tinh Thần, con ngươi thâm trầm, phức tạp, nhưng lại ẩn chứa tình cảm sâu sắc, dường như vào lúc này, bất kể là ai cũng không còn quan trọng nữa.
Trong thế giới của anh, chỉ còn lại cô.
Hạ Tinh Thần vẫn luôn bình tĩnh nhìn anh.
Hai người nhìn nhau, phần tình cảm nồng cháy kia, ngay cả những người xung quanh cũng bị ảnh hưởng. Nhìn hai người họ cách xa nhau như vậy, trong lòng vô hình cũng cảm thấy chua xót.
Hồi lâu, đôi môi mỏng của người đàn ông mấp máy, chậm rãi mở miệng: “Năm năm này, tôi vẫn luôn nợ cô ấy một câu xin lỗi, đến hiện giờ mới thật sự có cơ hội.”
“Không!” Hạ Tinh Thần lắc đầu, hốc mắt tràn ngập nước mắt, lăn xuống như mưa không thể kìm nén, ướt đẫm gương mặt tiều tụy: “Anh không có lỗi với em, là em tự nguyện.”
Hạ Tinh Thần vội vàng lên tiếng, cô nghiêng đầu, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn về phía chánh án: “Chánh án, là tôi tự nguyện, tôi tự nguyện giúp anh ấy sinh đứa nhỏ ra, tôi yêu anh ấy. Sinh con cho người đàn ông mình yêu sâu đậm, tôi tin đó là nguyện vọng của bất kỳ người phụ nữ nào, huống chi, người đàn ông tôi yêu sâu đậm này lại là ngài Tổng thống, càng không có lý do anh ấy phải cưỡng bức tôi mới sinh con cho anh ấy.”
Dường như muốn dốc hết sức chứng minh hai người họ thật lòng yêu nhau, mỗi một chữ Hạ Tinh Thần đều cắn chặt răng.
Ánh mắt cô nhìn về phía Bạch Dạ Kình, Bạch Dạ Kình nghe cô nói xong những lời đó, đột nhiên anh cong môi cười. Giây phút đó, giống như tình huống trước mặt đã trở nên không nghiêm trọng chút nào nữa.
Chánh án còn chưa mở miệng, anh đã cười nói: “Cô Hạ, trước mặt nhiều người như vậy mà em nói những lời này, sau này em phải chịu trách nhiệm với anh đó!”
Giọng nói của anh có chút đùa giỡn, lại có chút cưng chiều. Lập tức khiến tình hình căng thẳng trước mắt được thả lỏng hơn nhiều. Tất cả mọi người cũng âm thầm nở nụ cười trong lòng.
Người phụ nữ mạnh dạn bày tỏ như vậy, suy cho cùng rất đáng yêu!
Hơn nữa, ánh mắt ngài Tổng thống lúc nhìn cô, lại ấm áp như thế!
Loại ấm áp đó, giống như vệt nắng ấm trong mùa đông lạnh giá, chỉ vì cô mà tồn tại, khiến người khác chìm đắm, cũng khiến người khác hâm mộ.
Có thể được ngài Tổng thống yêu, thật may mắn biết bao!
Hai mắt Hạ Tinh Thần ngấn lệ, mông lung trừng anh, vừa lúng túng vừa tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ửng đỏ. Đã là lúc nào rồi, sao anh còn nhàn nhã mà đùa giỡn cô?
Tuy là trừng anh, thế nhưng dưới mắt mọi người, lại giống nũng nịu hơn, rất tự nhiên, không chút giả tạo nào. Cho dù là một người mù, cũng nhìn ra được, bọn họ thật lòng yêu thương nhau.
Bạch Dạ Kình khẽ mỉm cười, mê người đến cực điểm.
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, anh chậm rãi đứng lên, bỗng nhiên đi đến chỗ Hạ Tinh Thần. Tất cả mọi người, đều dõi theo bóng người anh, hiển nhiên Hạ Tinh Thần cũng vậy.
Anh đi đến bên cạnh cô rồi dừng lại.
Sau đó, nhìn về phía mọi người.
Ánh mắt ôn hòa.
“Trước kia, ký giả rất thích hỏi tôi một vấn đề, chính là hỏi về đệ nhất phu nhân, hiện giờ tôi có thể cho mọi người câu trả lời...” Anh trầm giọng mở miệng, bàn tay nắm chặt tay Hạ Tinh Thần, mười ngón tay đan vào nhau.
Sự ấm áp và rộng lớn của bàn tay người đàn ông bất ngờ đánh úp đến, khiến cô ngẩn người ra, lập tức ý thức được anh muốn nói cái gì, sự ngạc nhiên vui mừng dấy lên trong lòng, thế nhưng, vài giây sau, khi nhớ đến thân phận giữa hai người, sự sợ hãi cùng bất an lập tức chiếm cứ trái tim cô.
Ngón tay cô muốn rút lui, lại bị anh dùng sức nắm chặt.
Anh nâng tay hai người lên, lộ ra chiếc nhẫn đang lóe sáng nơi ngón ngón áp út, cất giọng: “Tôi đã cầu hôn cô ấy, hơn nữa, chúng tôi sẽ nhanh chóng kết hôn.”