“Hạ Tinh Không? Cô ta đến làm gì?” Trì Vị Ương nhíu mày.
Hạ Tinh Thần đoán rằng cô ta đến chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Hôm qua cô chưa biết cái gì thì đã bị cô ta tát cho một cái, cô im lặng như người câm ăn quả đắng. Hôm nay, trái lại cô muốn nhìn thử xem Hạ Tinh Không đến đây còn có thể tiếp tục ra oai nữa hay không.
“Để cô ta vào đi, đi thẳng qua đây tìm tôi là được.”
Lúc Hạ Tinh Không tiến vào, Hạ Tinh Thần đã không còn nằm trong phòng nữa.
Cô nằm trên ghế mây sau tòa nhà, người hầu cẩn thận đắp chăn mỏng lên ghế cho cô: “Cô Hạ này, ở ngoài trời lạnh, cô nằm chút xíu thì vào ngay nhé.”
Trì Vị Ương nhìn ra xa thấy Hạ Tinh Không đã tới thì lập tức bắt giọng, nâng giọng thật cao, nói: “Đúng nha, Tinh Thần, bây giờ cơ thể của cậu đã quý giá hơn trước kia nhiều rồi. Nếu mà cậu bị đau ốm gì, ngài Tổng thống sẽ phải đau lòng chết mất.”
Hạ Tinh Thần hiểu rõ ý đồ của Trì Vị Ương, muốn cười, nhưng vẫn không quên hạ giọng nhắc nhở: “Mình khoác lác thì khoác lác, nhưng vẫn phải khiêm tốn một chút mới được. Lỡ đâu để Tổng thống nghe thấy rồi vạch trần chúng ta tận mặt, vậy chúng ta sẽ phải xấu hổ đấy.”
“Quản anh ta làm gì, cứ khoác trước đã.”
Bấy giờ Hạ Tinh Không mang bộ dáng chật vật như vậy, nhưng lại thấy Hạ Tinh Thần có vẻ hạnh phúc như kia, ngọn lửa trong lòng đã không ngừng bùng mạnh lên rồi.
“Hạ Tinh Thần, chị có ý gì?” Cô ta lạnh lùng chất vấn.
Chưa đi đến nơi cô ta đã hưng binh vấn tội. Tuy nói ngài Tổng thống bảo cô ta đến xin lỗi, thế nhưng cứ xin lỗi như vậy, đến cùng cô ta vẫn không cam lòng.
“Có ý gì là có ý gì?”
“Chị còn giả bộ vô tội cái gì, chị bảo ngài Tổng thống khiến tôi bây giờ ngay cả công việc cũng không còn nữa, chị còn có thể hỏi tôi có ý gì sao?”
Đáy mắt Hạ Tinh Không thoáng hiện lên vẻ bất ngờ. Cô ôm chăn dựng nửa người ngồi dậy trên ghế mây: “Vì sao anh ấy phải làm cô mất việc.”
“Việc này còn phải hỏi sao, ngài Tổng thống người ta đau lòng cậu đấy, tớ chẳng hiểu sao lại có những người như vậy giúp cậu hả giận nữa.” Trì Vị Ương tiếp lời, trong giọng đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác, liếc Hạ Tinh Không: “Chỉ là không phải Hứa Nham nhà của cô rất lợi hại sao, bây giờ không còn việc nữa cũng chẳng sao, dù sao Hứa Nham nhà các người cũng sẽ nuôi cô thôi. Còn đến nơi này của Tinh Thần đỏ mắt với cô ấy làm gì chứ.”
Không nhắc đến Hứa Nham còn đỡ, vừa nhắc đến Hứa Nham, Hạ Tinh Không đã tức đến bốc khói, càng cảm thấy đau đớn hơn, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Tinh Thần, chị thật đáng bị khinh thường.”
Hạ Tinh Thần lạnh mặt, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nghiêm nghị ghim thẳng vào cô ta.
Hạ Tinh Không ra vẻ mặc kệ, hít mũi một cái, hung tợn nói: “Chị đừng tưởng rằng bây giờ có Tổng thống cho chị chỗ dựa, tôi sẽ không dám chửi chị, mắng chị. Năm năm trước, chị bị khinh thường ăn nằm với người đàn ông khác, nằm ra tên nghiệt chủng còn chưa tính. Bây giờ chị vừa muốn quyến rũ ngài Tổng thống, lại vừa muốn quyến rũ Hứa Nham, chị còn biết liêm sỉ nữa không.”
“Chó nhà ai sủa loạn ở phủ tôi thế.”
Đột nhiên có một giọng nói lạnh lẽo âm trầm vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đoàn người Bạch Dạ Kình đã đến.
Anh đi tuốt ở đằng trước, sắc mặt rất khó nhìn, ánh mắt anh lướt qua mặt Hạ Tinh Thần rồi lại nặng nề rơi xuống mặt Hạ Tinh Không.
Ánh mắt kia, âm trầm lạnh lẽo, uy nghiêm khiếp người.
Chỉ liếc một chút, đã lập tức khiến lòng Hạ Tinh Không phải sợ hãi bồn chồn, không dám đối diện.
Dáng vẻ kiêu căng vừa nãy lập tức thu lại. Cô ta ngồi xổm xuống lắp ba lắp bắp nói: “Ngài Tổng, Tổng thống.”
Hoàn toàn ngược lại với thái độ của cô ta, anh vừa xuất hiện, chẳng hiểu sao trong lòng Hạ Tinh Thần lại có một loại an tâm không thể nói rõ. Mới đây những lời cay nghiệt Hạ Tinh Không nói ra vốn làm cho cô giận đến muốn tát người. Thế nhưng vừa thấy anh, chớp mắt một cái, tất cả lửa giận đều như đã biến mất một cách thần kỳ.
“Lãnh Phi.” Bạch Dạ Kình gọi người.
“Vâng.” Lãnh Phi tiến lên trước một bước.
Bạch Dạ Kình kéo Hạ Tinh Thần đứng lên khỏi ghế mây, dùng tay dài chân dài của mình ngồi lên chỗ kia, lại ôm Hạ Tinh Thần tới, thân mật ôm đặt trên đùi, rồi mới nói: “Cậu biết cách làm sao đối phó với loại chó cắn người linh tinh, đến chết cũng không đổi tính đổi nết không?”
Nhịp tim Hạ Tinh Thần cực kỳ nhanh, cô ngồi trên đùi anh, không dám nhúc nhích.
Lãnh Phi vội vàng gật đầu: “Tôi biết rõ mà. Giữ hàm nhổ lấy răng, chó sẽ không cắn người nữa. Lại độc câm nó, vậy tự nhiên nó cũng không sủa được nữa rồi.”
Hạ Tinh Không bị dọa đến lui liên tiếp mấy bước, toàn thân ớn lạnh.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình không thả lỏng chút nào, chỉ quay đầu nhìn về phía Phó Dật Trần: “Bác sĩ Phó, có thuốc độc không?”
“Tất nhiên là có mang trong người đây.” Phó Dật Trần nói xong liền móc túi áo.
Hạ Tinh Không bị dọa đến nhũn đầu gối, 'bộp' một tiếng lập tức quỳ xuống trước mặt Hạ Tinh Thần: “Chị, em xin lỗi, em sai rồi, em không cố ý mắng chị như vậy, em chỉ ghen, mong chị có thể nhìn em yêu anh Hứa Nham như vậy, bảo ngài Tổng thống hãy buông tha cho em với, sau này em sẽ không dám nữa.”
Bộ dáng này của Hạ Tinh Không rơi vào mắt Hạ Tinh Thần, cô chỉ cảm thấy thật buồn cười, không có chút đồng tình nào.
Tính Trì Vị Ương bộc trực, lanh mồm lanh miệng nói: “Giờ cô đã biết xin tha rồi sao, sức để mắng Tinh Thần vừa nãy đâu rồi, Hạ Tinh Không, cô đúng là làm tôi phải mở rộng tầm mắt đấy. Bây giờ Hứa Nham bảo Tinh Thần rằng không cần cô nữa, này chỉ có thể chứng minh ánh mắt của anh ta còn chưa mù hẳn đi.”
Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy eo chợt tê rần, cô rên lên một tiếng, bẻ tay anh ra, khẽ nói: “Đau.”
Chẳng hiểu sao người này lại bóp mình.
“Chịu đựng.” Bạch Dạ Kình thưởng cho cô hai chữ. Rất khó chịu.
Hạ Tinh Thần rất không thích loại thái độ không ai bì kịp này của anh, giận đến trừng anh.
“Còn thử trừng nữa xem.” Anh lại bấm eo cô một cái.
Hai người một tới hai đi, rơi vào mắt người khác, này căn bản là đang liếc mắt đưa tình.
Phó Dật Trần đỡ trán, đã nói hai người phải cách ly nha, giờ mới được bao lâu hả, lại dính cùng một chỗ với nhau nữa rồi.
“Thưa ngài, người này quỳ ở đây, có cần độc nữa không?” Phó Dật Trần hỏi. Đừng chỉ nhớ tán tỉnh nhau nha.
Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Tinh Thần: “Nhà các cô nuôi, cô quyết đi.”
Hạ Tinh Thần có chút lúng túng: “Để cô ta đi thôi.”
Cuối cùng Hạ Tinh Không bị người chật vật kéo ra ngoài. Cô ta mang khí thế khinh người đến như vậy, kết quả lại phải khó chịu ra ngoài như thế, quả là làm lòng người hả hê biết bao.
Hạ Tinh Thần biết là Bạch Dạ Kình đã cho mình mặt mũi, dù biểu hiện ra ngoài bất mãn với anh như thế, nhưng thật ra đáy lòng cô vẫn rất cảm ơn anh.
Cô không phải là một người không biết phân rõ chuyện.
Bạch Dạ Kình căng mặt: “Nếu tôi không đến, cô cứ định mãi để cô ta mắng thêm thế à.”
Hạ Tinh Thần híp mắt nhìn anh: “Nhưng không phải anh đã đến sao.”
Anh đến, lòng cô liền an tâm khó nói rõ.
Biết có một người cho mình chỗ dựa, cảm giác cực kỳ tốt.
Ánh mắt của anh lập tức sâu thêm một chút, có luồng sáng tối dị dạng đang nhảy nhót.
Người phụ nữ này căn bản chẳng biết lúc nói lời này là mình đang làm nũng, cô lại càng chẳng biết lúc cô nũng nịu trông chết người thế nào.
Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, nhiệt độ lòng bàn tay cũng cao lên.
Phó Dật Trần ho một tiếng, rất không thức thời chen vào nói: “Hai vị, còn xin hai vị luôn nhớ giùm, rằng hai người các người là bệnh nhân đặc biệt đấy. Hãy hứa với tôi, trong thời kỳ đặc biệt này, làm một bệnh nhân xứng chức nhé, được chứ?”