Không đợi cô phản ứng lại, quần áo ngủ mỏng manh trên người bị anh lưu loát cởi xuống.
Cô ủy khuất trừng anh.
Hai chân cũng căng thẳng theo.
“Thả lỏng đi.”
“Em mới không cần.” Cô quật cường trừng anh.
Anh nhíu mày không chờ cô trầm tĩnh lại thì bàn tay to lớn của anh đã thăm dò qua người cô.
Cô tức giận, cực kì tức giận, nhưng mà càng thấy càng khó xử. Ngọn đèn chói mắt mà nửa người dưới của cô không có gì che đậy. Nghĩ muốn kéo chăn che lên nhưng bàn tay bị anh nắm chặt, không cách nào cử động được.
Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, khuôn mặt đỏ bừng lên, chỉ có thể giơ chân đá anh. Nhưng mà cứ như vậy cũng chẳng làm gì được anh.
Hai cánh tay của anh chia nhau ra chế trụ đầu gối của cô, đè gập hai chân cô lại, ánh mắt của anh cứ thế nhìn qua.
Hạ Tinh Thần xấu hổ mà muốn tìm cái lỗ chui xuống.
“Anh đừng có nhìn.”
“Đừng nhúc nhích.”
“...” Cô sắp khóc rồi, cắn môi dưới, không biết nên làm thế nào cho phải đây.
Ánh mắt của anh vừa hỗn loạn vừa thâm trầm, nhìn chằm chằm vào nơi xinh đẹp nhất của cô.
Ngón tay thon dài chạm tới nơi đó, cả người Hạ Tinh Thần căng lên, vốn tưởng rằng anh định làm gì nhưng anh chỉ dịu dàng vẽ vòng tròn như mát xa vậy: “Hơi sưng rồi, nhưng may mắn không bị thương.”
Cho nên...
“Anh đang làm cái gì vậy?” Bên trong giọng nói của cô có chút nức nở.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình sâu thẳm, ngước mắt lên nhìn cô, không nói gì mà thâm sâu nhìn, trông cực kì rõ ràng nhưng lại bị anh áp chế lại.
Hạ Tinh Thần cắn môi, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, dưới ngón tay mát xa của anh đã thư thái hơn rất nhiều.
Còn có tình triều không tự giác tuôn ra ngoài.
Cô khẩn trương cắn chặt răng sợ mình kêu ra tiếng.
Như nhìn thấy sự nhẫn nại của cô, khóe môi của anh ẩn ẩn ý cười, cúi đầu nghiêng người ái muội hỏi: “Muốn sao?”
Cô đấm vào vai anh: “Không, đã đau như vậy rồi, ai còn muốn nữa, anh không được chạm vào nữa, em cảm thấy nóng.”
Âm thanh đứt quãng của cô ngay cả hô hấp cũng rối loạn rồi.
Lúc này Bạch Dạ Kình mới phát hiện mặt cô đỏ bừng, vốn còn tưởng rằng cô xấu hổ, nhưng mà hiện tại nhìn qua hình như không đúng.
Anh nhíu mày.
Giơ tay lên sờ cằm cô: “Em sốt rồi.”
“Hình như có chút.” Môi cô đều khô rồi.
Bạch Dạ Kình trừng mắt nhìn cô: “Đi gặp bác sĩ.”
Vừa nói vừa đứng lên tóm lấy chăn ôm cả người cô lên. Mặt Hạ Tinh Thần đỏ lên, ở trong chăn vội vàng khoác áo lên, đứng lên kéo tay anh: “Muộn như vậy rồi, không cần đến bệnh viện đâu.”
“Đi thay quần áo.”
“Hôm nay em mệt mỏi cả ngày, không muốn đến bệnh viện.” Cô khẩn cầu nhìn anh: “Em uống thuốc hạ sốt trước, ngày mai nếu vẫn còn sốt thì em lại tới bệnh viện, có được không?”
Bạch Dạ Kình nhìn cô, cuối cùng cũng nói: “Đi lấy thuốc.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Vừa đi được một bước lại bị anh túm lại. Cô nghi hoặc nhìn anh, anh cởi dép dưới chân, cái gì cũng chưa nói, mặt không đổi sắc đi sấy tóc.
Hạ Tinh Thần nhìn bóng lưng kia, vốn tâm tình đè nén cả ngày đến lúc này hoàn toàn bị lơi lỏng rồi.
Tâm tình bỗng nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng vậy.
Vốn cảm thấy ủy khuất, những lời nói chói tai đều làm cho cô khổ sở một chết. Nhưng mà giờ phút này vẫn đang ở bên cạnh anh, được anh quan tâm,lại cảm thấy không còn gì quan trọng nữa.
Mẹ nói câu đó không sai.
Cuộc sống của mình trôi qua, lời của người ngoài mà nói hà tất phải giữ trong lòng.
Chỉ là...
Cuối cùng ngày mai bọn họ kết hôn là thật sao.Hạ Tinh Thần nghĩ nghĩ vừa đi xuống lầu, từ trong hộp lấy thuốc ra, rót nước uống vào.
Bạch Dạ Kình luôn là người kiêu ngạo.
Tuy tối này không so đo với cô nhưng đó là vì cô sinh bệnh. Cô biết trong lòng anh mắc cây gai, không cách nào biến mất nhanh chóng. Cô và người khác ra ngoài thuê phòng, nhất định anh để ý muốn chết.
Hạ Tinh Thần không dám về phòng anh, sợ anh tức giận, lại hành hạ cô. Cho nên uống thuốc xong cô tự về phòng mình.
Cô ngủ mơ màng, uống thuốc xong ra nhiều mồ hôi.
Nóng quá nửa đêm ngay cả chăn cũng đá rớt.
Không biết có phải nằm mơ hay không, trong lúc nửa tỉnh nửa mở giống như thấy được anh đắp chăn cho cô. Cô nóng quá, muốn hất chăn ra, anh uy hiếp lạnh lùng nói bên tai cô: “Hạ Tinh Thần, em đá lần nữa thử xem.”
“...” cô than thở một phen, không dám đá nữa.
Người đàn ông này, cho dù trong mộng cũng không dịu dàng được chút nào.
Nháy mắt tiếp theo...
Cô cảm giác trên trán có một bàn tay chạm vào, như đang thử nhiệt độ. Tiện đà lấy khăn mặt lau mồ hôi trên trán cô, sau đó là lòng bàn tay.
Cảm giác mát mẻ khiến cho cô cảm thấy thư thái ít nhiều, mi tâm nhăn lại cũng từ từ dãn ra.
“Dạ Kình.”
Cô vô ý thức nỉ non tên anh, hai chữ cái đầy rung động. Cô biết người trong mộng nhất định là anh.
“Ừ.” Động tác của anh cũng dừng lại.
“Thật xin lỗi.” cô bị sốt, đôi môi khô khốc, âm thanh cũng biến đổi: “Em lại khiến cho anh bị nhiều người đùa cợt, làm bạn gái của anh, em không đủ tư cách.”
Động tác lau của anh ngừng lại.
Rất lâu sau...
Ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt bị một cái tát của cô, bàn tay to lớn mà ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve, cô không nhìn thấy gương mặt người đàn ông kia, lúc này vừa có thương tiếc vừa có tức giận.
Tức giận người tát cô lại càng giận mình hơn.
Làm người đàn ông của cô, anh không bảo vệ tốt cho cô. Cho nên mới khiến cô bị bắt nạt như vậy, mới khiến cho cô chịu chỉ trích ở trên internet và tivi.
Rất lâu sau hô hấp đều lại anh mới mở miệng nói: “Anh cũng không đủ tư cách để làm bạn trai em, cho nên từ từ sẽ đủ thôi, không cần quá sốt ruột, sẽ có một ngày chúng ta sẽ đủ tư cách.”
“Vậy anh tha thứ cho em sao?” Cô cẩn thận hỏi, lại nói thêm một câu: “Có còn giận em nữa hay không?”
“Không phải.”
“...” Ở trong mộng mà cô vẫn thở dài: “Còn tức giận sao?”
“Ừ.”
“...” Cô bĩu môi oán giận: “Keo kiệt.”
Bạch Dạ Kình hừ lạnh đáp lại cô, ở phương diện này cho tới giờ anh chưa bao giờ không nhỏ mọn cả.
Cô không nói gì nữa, Bạch Dạ Kình lau tay trái, lại lau tay phải cho cô. Ánh mắt nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, theo bản năng thì thầm: “Có phải mệt lắm hay không?”
“Ừ.”
Anh ngẩn ra.
Cô giật giật môi: “Bị tính kế mệt lắm.”
Nói yêu đương thôi mà bị cả nước nhìn chằm chằm, lại thường bị tính kế, vất vả suốt ngày phải cẩn thận.
Cô muốn tình yêu nhưng không phải như vậy.
Cô hy vọng có một đoạn tình cảm khiến cho mình trầm luân, lại càng muốn hưởng thụ tình cảm lưu luyến, không cần để ý quan điểm của người khác, không cần kiêng kỵ bị người khác tính kế, chỉ cần sống trong thế giới của mình.