“Ba không nên trách bọn họ, bọn họ là người xấu thích nói xấu sau lưng người khác mà thôi.” Hạ Đại Bạch nói, mặt vẫn nở nụ cười ngây thơ, tựa như bé không hề đùa dai vậy.
Sắc mặt đối phương tái nhợt, không nghĩ đến đứa nhỏ này sẽ nói ra lời như vậy. Trong nháy mắt hiểu rõ bé vì trả thù những lời vừa rồi bọn họ nói trong phòng vệ sinh.
Nói cách khác.
Lời của bọn họ, đứa nhỏ đều nghe được. Nói vậy, cô Hạ cũng…
Trong lòng đối phương hoảng hốt, lập tức cúi đầu, xin lỗi Hạ Tinh Thần: “Cô Hạ, xin lỗi cô, xin lỗi cô, tôi không cố ý.”
“Sao nghe chẳng giống không cố ý chút nào.” Hạ Đại Bạch lắc chân nhỏ nói.
“…”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bạch Dạ Kình nhíu mày.
“Ba hỏi Đại Bảo đi.” Hạ Đại Bạch hất cằm về phía người phụ nữ nào đó. Ánh mắt của anh nhìn về cô, Hạ Tinh Thần lúng túng, những lời đó phải thuật lại thế nào.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bạch Dạ Kình hiển nhiên không có kiên nhẫn, trầm giọng hỏi lại.
Hạ Tinh Thần lúng túng ho khan. Hạ Đại Bạch hừ một tiếng: “Hai người xấu đó nói Đại Bảo không hiền lành gì. Còn nói công phu trên giường của Đại Bảo rất tốt, cho nên ba Tiểu Bạch mới thích mẹ.”
Hạ Đại Bạch hoàn toàn không hiểu ý câu nói sau, cho nên, không hề thấp giọng. Sau đó, lại quay đầu nhìn người nào đó mặt đã đỏ bừng: “Đại Bảo, mẹ có công phu tại sao đến nay mẹ chưa từng nói với con? Con cũng chưa từng thấy mẹ biểu diễn.”
“…” Hạ Tinh Thần bối rối.
Nữ tiếp viên hàng không nhất thời muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Còn Bạch Dạ Kình cười lạnh, nhìn Hạ Tinh Thần, sau đó nhìn nữ tiếp viên hàng không kia: “Cô cũng quá đề cao cô ấy rồi.”
Công phu trên giường rất tốt, tại sao anh không biết?
“…” Hạ Tinh Thần vừa xấu hổ vừa giận: “Anh nói bậy nói bạ.”
“Nói oan em à?”
“…” Hạ Tinh Thần không nói nên lời. Dù sao, chuyện công phu trên giường, không có ai có quyền lên tiếng hơn anh. Hơn nữa, cô truyền thống và bảo thủ từ trong xương, công phu kia có thể tốt chỗ nào.
“Vậy cũng xem như là một loại khích lệ.” Bạch Dạ Kình nghiêng người, sát bên tai Hạ Tinh Thần, hạ thấp giọng nói: “Bạch phu nhân, em còn có rất nhiều không gian có thể phát huy và tiến bộ.”
Người này!
Không đứng đắn!
Chưa hề có một giây đứng đắn!
Cô ngắt chân anh, thở phì phò trừng anh: “Thật tiến bộ, em sợ thân thể anh không chịu nổi.”
Ánh mắt Bạch Dạ Kình lướt qua dòng nước ngầm, sâu kín nhìn cô: “Mong đợi có ngày đó.”
“…”
Hai người, anh một câu em một câu lặng lẽ nói chuyện, nói đến mức Hạ Tinh Thần đỏ mặt đến mang tai. Nữ tiếp viên bên cạnh kinh hồn bạt vía, hoàn toàn không biết chuyện gì. Hạ Đại Bạch trợn trắng mắt.
Hai người thời thời khắc khắc đều ân ái. Thật đáng ghét!
Nói là mang bé đi chơi, nhưng hiện tại bé cảm thấy mình thật là dư thừa.
Mục tiêu của bọn họ là một thành phố biển ở quốc gia khác. Người dân ở đây không cởi mở lắm, mở khu du lịch chỉ do quá nghèo khổ.
Hiện tại mở mang chưa đến hai năm, cuộc sống dân địa phương có nâng cao nhờ khách du lịch nhiều, nhưng cũng giới hạn với đời sống cơ sở vật chất, nhân dân không có quá nhiều thời gian và tâm tư xem tin tức, nhất là tin tức quốc tế.
Bạch Dạ Kình chọn chỗ này, đương nhiên đã cân nhắc về phương diện này. Anh ra vào nơi này thuận lợi hơn nhiều. Ít ra không có nhiều người nhận ra anh.
Một nhà ba miệng xách hành lý xuống máy bay, hơi nóng dập vào mặt.
Hạ Tinh Thần hít sâu một hơi, ngửi không khí mới mẻ, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng sung sướng.
Ngoài sân bay đã có sắp xếp xe đến. Bạch Dạ Kình đi trước, bắt tay đối phương. Đối phương áo mũ chỉnh tề, là người bản xứ. Hai người bọn họ nói gì, Hạ Tinh Thần một câu cũng nghe không hiểu. Cô liền nắm tay đứa nhỏ đứng bên cạnh nhìn anh.
Dưới ánh mặt trời, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, thân hình thẳng tắp, khớp xương rõ ràng, ngón tay dài đẩy kính mát. Người đàn ông này, chỉ mặc đơn giản như vậy, e là không làm gì cũng chói mắt hơn ánh mặt trời.
Cô gái các nước ở sân bay cũng thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía anh. Mắt đầy hâm mộ.
Cho dù cảm thấy anh quen mắt, nhưng đứng ở nơi không có chút liên quan đến lãnh thổ quốc gia, ai cũng không dám chắc anh chính là vị Tổng thống trẻ tuổi vạn người mê của nước S.
Lúc tầm mắt của một người phụ nữ ăn mặc thiếu vải bắn đến anh, Hạ Tinh Thần nắm tay đứa nhỏ thản nhiên đi đến, không nói gì, chỉ cười khoác cánh tay người đàn ông, tuyên bố chủ quyền. Quả nhiên, mọi người đều là mặt đầy tiếc nuối, không mơ ước nữa.
Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô, lại nhìn chung quanh, trong nháy mắt hiểu rõ.
“Xem ra Bạch phu nhân cũng mê anh lắm.” Đang nói chuyện, cánh tay dài chủ động vòng qua eo cô. Đồng thời cũng tuyên bố chủ quyền chiếm làm của riêng của anh.
Người phụ nữ ngu ngốc, hoàn toàn chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, không chú ý có bao nhiêu người đàn ông nhìn cô hồi lâu. Ánh mắt của đàn ông, cô không hiểu, nhưng anh rất rõ ràng. Dáng vẻ hứng thú dồi dào đó, khiến anh vô cùng vô cùng khó chịu.
Còn cô hoàn toàn không biết tâm tư của anh, chỉ cảm thấy người đàn ông này được tiện nghi còn khoe tài.
Oán trách nhéo tay anh: “Ngài Bạch, phát ra ít mị lực thôi, ok? Anh như vậy em khổ lắm đấy.”
“Trời sinh. Đề nghị em bớt phản ứng giống mấy bà cụ.”
“…” Hạ Tinh Thần đầu đầy hắc tuyến, nhìn con trai mình: “Bảo bối, có từng thấy ai tự luyến như vậy chưa?”
“Có.” Hạ Đại Bạch đeo kính mát nhỏ, làm như có thật gật đầu nhỏ: “Chính là Tiểu
Bạch.”
“…”
Một lớn một nhỏ, một xướng một họa, tình cảnh vô cùng náo nhiệt ấm áp.
Người nhận điện thoại chỉ để xe lại liền đi. Bạch Dạ Kình để hành lý vào xe, cho một lớn một nhỏ lên xe.
Hạ Đại Bạch rất vui vẻ, đầu nhỏ một mực dựa vào cửa sổ, nhìn chỗ này chỗ kia của thành phố xa lạ và từng khuôn mặt xa lạ kia.
Hạ Tinh Thần ngồi ghế cạnh tài xế, nhìn anh thuần thục lái xe trên quốc lộ, thuần thục đi mỗi con đường, hoàn toàn giống như người dân bản xứ. Không hề có dáng vẻ của một du khách.
“Trước kia anh từng đến đây rồi à?”
“Ừ, trước khi lên làm Tổng thống, hàng năm sẽ nghỉ phép đến đây. Người em vừa gặp chính là quen biết ở đây. Lúc anh không có ở đây, sẽ trông chừng nhà giúp anh. Nhưng sau khi lên làm Tổng thống lúc nào cũng bận tối mặt, cho nên, mấy năm không có đến.”