Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 398: Chương 398: Đàn ông khi ghen khá đáng yêu (2)




Cô đang mặc bikini, không dám cử động lung tung, nếu không cẩn thận thì sẽ có thể bị rơi ra. Bàn tay anh đặt trên mông cô, trái lại che lại chỗ đó kỹ càng, không cho bất kỳ người nào có cơ hội nhìn ngắm.

Hai người dùng tư thế kỳ quái này từ bãi cát đi về, tỉ lệ quay đầu nhìn là hai trăm phần trăm. Không còn cách nào khác, hai người họ quả thật rất đẹp, gương mặt lại rất xứng đôi. Cộng thêm bên cạnh hai người còn có một nhóc con vô cùng đáng yêu nữa.

Cho nên, mọi người cũng không kìm được mà liên tục quay đầu.

Nhìn mãi nhìn mãi, lại cảm thấy người đàn ông đang cởi trần nửa người trên, chỉ mặc chiếc quần đi biển nhưng lại vô cùng gợi cảm này có vẻ rất quen. Hình như… rất giống Tổng thống của nước S.

Thế nhưng, ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thì đã lập tức bị dập tắt. Sao có thể? Sao Tổng thống của một nước lại có thể xuất hiện ở chỗ này được?

Bạch Dạ Kình đá văng cửa biệt thự, trực tiếp vác cô lên lầu.

Hạ Đại Bạch lấy hết dũng khí, vội vã đuổi theo “rầm rầm” với đôi chân trần: “ Tiểu Bạch, ba đừng bạo lực như vậy. Không thể bắt nạt Đại Bảo nhà chúng ta.”

“...” Bạch Dạ Kình không nói lời nào, môi mỏng mím chặt, gương mặt căng chặt trông vô cùng nghiêm túc.

Hạ Tinh Thần lập tức phối hợp với con trai: “Đúng vậy, anh bạo lực quá!”

“Đi xuống lầu!” Bạch Dạ Kình cúi đầu ra lệnh cho con trai.

Hạ Đại Bạch không chịu. Cậu bé nhìn Bạch Dạ Kình, rồi lại nhìn Đại Bảo đáng thương, trong lòng tràn đầy sự đồng tình. Tiểu Bạch có đánh người khác không à? Trước kia anh đã từng đánh mông cậu đó.

Kết quả…

Bạch Dạ Kình vác Hạ Tinh Thần lên lầu. Còn Hạ Đại Bạch không xuống lầu, nhưng cũng không dám đi lên, chỉ ngồi xổm ở cầu thang, hai cái tay nhỏ bé chống cằm, lắng nghe tiếng động trên lầu.

Hạ Tinh Thần kêu lên một tiếng, người đã bị quăng lên giường.

“Anh là đồ khốn! Tên cuồng bạo lực!” Hạ Tinh Thần chật vật ngồi dậy, tức giận trừng mắt với Bạch Dạ Kình. Rõ ràng là cô đang giận anh, chuyện kia còn chưa giải quyết xong kìa, tự nhiên bây giờ lại thành ra anh giận ngược lại cô.

Nghĩ đến chiếc giường này là của người phụ nữ khác mua, thậm chí còn có người phụ nữ khác từng ngủ qua, chóp mũi cô không kìm được sự chua xót. Cô nhấc chân muốn trèo xuống giường.

Nhưng hai chân của cô còn chưa chạm đất, cơ thể mềm mại đã bị người đàn ông lật lại ấn xuống mép giường. Nửa người cô nằm sấp trên giường, còn hai chân thì treo ở bên giường.

Cô giãy giụa vài cái, eo thon lại bị người đàn ông dùng sức cố định, khiến cô không thể động đậy. Vài giây sau, cô cảm thấy mông mình chợt lạnh, chiếc quần bơi mỏng manh đã bị bàn tay đáng ghét của người đàn ông kéo xuống, ném xuống thảm dưới sàn.

Mặt cô đỏ bừng, không dám nhìn anh, cảm thấy bầu không khí vô cùng mờ ám.

“Bạch Dạ Kình, anh làm gì vậy?” Hạ Tinh Thần vừa buồn bực vừa xấu hổ, kéo chăn qua muốn quấn lấy cơ thể mình. Nhưng cả người cô đều bị anh đè bên dưới, làm sao quấn lại được? Ngược lại còn làm cho cả chiếc giường lộn xộn cả lên.

“Vợ anh ăn mặc như vậy để quyến rũ anh, em nói anh nên làm gì mới xứng đáng với công sức của em đây?” Lúc Bạch Dạ Kình nói những lời này, sắc mặt vô cùng u ám. Anh giơ tay, dùng sức một cái, chăn cũng bị ném xuống đất.

“Em quyến rũ anh lúc nào? Em không có. Hơn nữa… em vẫn chưa phải là vợ anh mà.”

Hạ Tinh Thần chống chế một cách ấm ức. Bây giờ hai người còn chưa chính thức kết hôn, người đàn ông này đã bắt nạt cô đến như vậy rồi, đợi sau khi kết hôn rồi, có phải sẽ càng bắt nạt cô hơn nữa không?

“Không quyến rũ anh? Vậy em muốn quyến rũ những người đàn ông khác trên bãi biển à?” Con ngươi anh càng u ám hơn.

Hạ Tinh Thần cắn môi: “Dù sao cũng không phải quyến rũ anh…”

Bạch Dạ Kình vỗ lên mông cô một cái như một hình phạt.

Cô xấu hổ đến nước mắt cũng sắp chảy ra. Vài giây sau, thân hình cao lớn của người đàn ông bỗng dưng áp đến từ phía sau, không thèm quan tâm đến suy nghĩ của cô, sau khi trêu đùa cô một lúc, chiếm lấy cô từ phía sau một cách ngang ngược.

Hạ Tinh Thần hít hít lỗ mũi một cách ấm ức, muốn đẩy Bạch Dạ Kình ra, thậm chí tay còn vòng ra sau cào lên lưng anh. Nhưng Bạch Dạ Kình lại giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, mặc kệ tất cả mà muốn cô.

Bạch Dạ Kình luôn ngang ngược như vậy, mạnh mẽ như vậy, mang theo sự kiêu ngạo chinh phục cùng xâm lược. Hạ Tinh Thần thừa nhận, cơ thể cô vẫn luôn rất nhạy cảm với anh, tiếp nhận anh là chuyện không hề khó.

Thế nhưng, trong lòng cô lại không thoải mái và cảm thấy rất tủi thân.

Bởi vì anh quá ngang ngược, lại quá thô bạo!

Rõ ràng cô đang tức giận, hơn nữa còn là cực kỳ tức giận. Anh biết rõ là vậy, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện dỗ cô, càng không cần nhắc đến việc dịu dàng dỗ cô.

Hạ Tinh Thần bị anh giày vò đến một nửa, nước mắt cũng trào ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong gối, một lúc sau gối đã ướt một mảng.

Đến nửa sau, dường như biết trong lòng cô khó chịu, hoặc là cảm thấy đã trừng phạt đủ rồi, sức lực anh làm cũng nhẹ đi rất nhiều, ngày càng trở nên dịu dàng. Lúc này nước mắt Hạ Tinh Thần mới dần ngưng chảy, chậm rãi hưởng thụ sự dịu dàng của anh.

Không biết đã qua bao lâu.

“Tiểu Bạch! Đã nửa tiếng rồi!” Ván cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, giọng nói non nớt của Hạ Đại Bạch vang lên ở bên ngoài. Cậu bé nhíu cặp chân mày nhỏ xinh đẹp, nghiêm túc nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó lại giơ tay vỗ lên cánh cửa: “Ba không được đánh Đại Bảo nữa! Con đã nghe thấy Đại Bảo đau đến kêu lên rồi kìa!”

Cậu bé ở bên ngoài sốt ruột đến nỗi giậm chân.

“...”

Ở bên trong, Hạ Tinh Thần cắn môi, mặt đỏ bừng. Cô trợn mắt nhìn Bạch Dạ Kình, cầm gối che mặt mình lại, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Hạ Đại Bạch vừa lo lắng vừa sốt ruột gõ cửa lần nữa.

Gần mười phút sau, cửa mới được mở ra.

Hạ Đại Bạch lập tức thò cái đầu nhỏ vào, cậu bé còn chưa kịp thấy rõ gì cả, cơ thể cao lớn của Bạch Dạ Kình đã chặn lại tầm nhìn của cậu.

Vài giây sau, cửa lại bị đóng lại.

“Tiểu Bạch, sao ba lại bắt nạt Đại Bảo? Ba để con vào! Con muốn nhìn Đại Bảo một cái!”

Cậu bé la hét, đôi tay nhỏ bé huơ loạn xạ trong không khí, muốn xông vào trong.

“Mẹ con đang tắm.” Bạch Dạ Kình không buông tay.

Hơn nữa, bên trong đang rất lộn xộn, vẫn chưa dọn dẹp. Bầu không khí cũng hơi… không thích hợp với trẻ con.

“Đang tắm? Bây giờ ạ?”

“Ừ.”

“Thật sao?”

“...” Bạch Dạ Kình không trả lời, một tay xách cậu bé lên, một tay cầm bikini của Hạ Tinh Thần, đi xuống tầng dưới.

Trong phòng, Hạ Tinh Thần mới vừa tắm xong, phát hiện mình vốn dĩ không có để quần áo trong phòng anh, cô tìm bộ bikini lúc nãy, kết quả đến bikini cũng không thấy đâu.

Cô cũng không thể nào cứ thế quấn khăn tắm mà đi ra ngoài.

Hạ Tinh Thần chỉ đành mở tủ của anh tìm chiếc áo sơ mi mặc vào. Sau đó, cô nhẹ nhàng cẩn thận chạy về phòng của cô và con trai, khóa trái cửa, tìm quần áo của mình mặc vào.

Cô còn chưa xuống lầu đã nghe thấy giọng của con trai: “Tiểu Bạch, ba có biết làm như vậy rất nhàm chán không?”

“...” Anh không nói gì. Hạ Tinh Thần ở trong phòng, nghe thấy tiếng nước bắn tung toé từ dưới lầu truyền đến.

Cô tò mò đi đến ban công nhìn, chỉ thấy dưới lầu có một hồ bơi xanh biếc. Ánh mặt trời nhỏ vụn chiếu xuống, khiến mặt hồ lấp lánh và trong suốt như một tấm kính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.