Hạ Tinh Thần nhắc đến chuyện đó thì tương đối phiền não, cúi đầu nhìn con trai, hỏi một cách khiêm tốn: “Hey, Đại Bạch, con nói xem, có việc gì có thể dỗ được Tiểu Bạch nhà con không? thỉnh cầu ba tha thứ.”
Hạ Đại Bạch nghiêm túc suy nghĩ về việc này, sau đó: “Hay là, mẹ mua cho Tiểu Bạch hai cây kẹo que thử xem, nếu như dỗ dành con, hai cây kẹo que thì đủ rồi đấy!”
Hạ Tinh Thần đã thật sự là dở khóc dở cười rồi.
“Nếu là Tiểu Bạch có thể dỗ dành giống như con thì tốt rồi. Nhưng, nhắc đến việc mua đồ...” Cô bế con trai từ trên sàn lên: “Vài ngày nữa là sinh nhật bà, bây giờ chúng ta đi chọn quà cho bà, có được không?”
“Mẹ nói bà Lan ấy ạ?”
“Uhm!”
“Đại Bảo, tại sao mẹ lại gọi ông hai và bà Lan là ba mẹ.” Hạ Đại Bạch nghiêng đầu hỏi vẫn đề mà mình vẫn không hiểu rõ: “Bà ngoại không phải mới là mẹ của mẹ sao?”
“Uhm, bà ngoại là mẹ của mẹ. Nhưng, bà Lan cũng là mẹ của mẹ.” cô cố gắng giải thích một cách đơn giản cho con trai hiểu: “Bà ngoại nuôi dưỡng mẹ, nhưng bà Lan, chính là người sinh ra mẹ.”
Hạ Đại Bạch mở to mắt chớp chớp: “Vậy ông ngoại thực ra cũng không phải là ba ruột của mẹ. Ba ruột của mẹ là ông hai.”
“Thông minh!”
“Cho nên, ban đầu mẹ cũng giống như con, lúc bé cũng không có ba!”
“...” Hạ Tinh Thần mỉm cười, xoa xoa gương mặt của cậu: “Giống với con gì chứ. Bây giờ con vẫn còn nhỏ đấy, không phải Tiểu Bạch cũng đang ở bên cạnh con sao?”
“Vậy cũng phải. Cho nên, hình như con cũng hạnh phúc hơn so với mẹ một chút đấy!”
“Ai nói thế, bây giờ mẹ có hai người ba, hai người mẹ. Nhiều hơn con.”
Hạ Đại Bạch không cam lòng chịu thua: “Vậy con cũng có hai ông ngoại hai bà ngoại, còn có cả ông nội và bà nội.”
Giây tiếp theo, lại nhớ đến gì đó, trừng mắt thật to: “Không đúng, Đại Bảo, ông hai là ba của mẹ, cũng là chú của Tiểu Bạch, vậy ba mẹ đây là...”
Cậu nghiêng cái đầu nhỏ, nhíu mày, nghĩ cả buổi trời: “Vậy rốt cuộc con gọi Tiểu Bạch là ba, hay gọi Tiểu Bạch là cậu họ hàng đây, aiya, đầu của con sắp không thể xoay nữa rồi.”
“...” Hạ Tinh Thần dở khóc dở cười: “Nếu con thật sự gọi Tiểu Bạch một tiếng cậu họ hàng, vậy thì Tiểu Bạch sẽ trở mặt với con đó!”
“Nhưng, bây giờ ba chính là cậu họ hàng của con đó!”
Cô đưa tay nhéo lên mũi của cậu: “Yêu tinh nhỏ, yên tâm đi, ông nội và ông hai cũng không phải là anh em ruột. ông hai là con nuôi của gia đình ông nội.”
Hạ Đại Bạch gãi gãi cái đầu nhỏ, nghĩ một hồi, cuối cùng cũng vứt bỏ: “Thế giới người lớn của mọi người, thật sự quá phức tạp. Không thể hiểu nổi!”
“Không hiểu thì đừng nghĩ nữa. Đi chọn quà cho bà với mẹ đi!”
Một bên khác.
Ban đêm.
Trì Vị Ương ăn cơm tối xong, đang thu dọn bàn ăn. Từ sau ngày đó khi Phó Dật Trần đến, liên tục hai ngày, cũng không có bất kỳ một tin tức nào của anh nữa.
Cô nghĩ, có lẽ, anh đã đi rồi!
Con ở trong nhà đang nhớ đến anh, vợ cũng đang chờ anh. Vốn dĩ anh không nên ở lại đây.
Đi rồi cũng tốt.
Rõ ràng là nghĩ như thế, nhưng, trong lòng lại tràn đầy sự thất vọng. Chỉ cảm thấy nhiệt độ của lò sưởi trong phòng cũng đã hạ xuống rất nhiều.
Ngay lúc này, tiếng chuông, đột ngột phá vỡ đi sự yên tĩnh.
Là điện thoại của cô.
Cô bình tĩnh lại, cầm điện thoại đến. Trên màn hình hiển thị là số điện thoại của nước S, nhưng lại là số điện thoại xa lạ. Cũng không biết có phải là Tinh Thần hay không?
Cô do dự một hồi, áp điện thoại đến bên tai.
“Alo, xin chào...”
Cô lên tiếng trước, nhưng, chờ một hồi lâu, bên kia cũng không truyền đến bất kỳ một âm thanh nào.
Trì Vị Ương khó hiểu, lại lên tiếng hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô là...”
Bên kia, vẫn yên tĩnh.
Khi Trì Vị Ương cho rằng đây là một cuộc điện thoại trêu đùa quái đản, lúc định tắt máy, lại nghe bên kia truyền đến một giọng nói xa lạ: “Là cô Trì sao?”
Cầm điện thoại trong tay, nắm chặt.
Cô bất động đứng yên tại chỗ, chống tay lên mặt bàn.
Mặc dù đối phương không có tự giới thiệu, nhưng, cô đã đoán được đó là ai.
Hô hấp, bị ép chặt. Lúc này, đổi lại là cô im lặng. Chột dạ. Dù sao, mình cũng là một tiểu tam khiến cho người cưới vợ lấy chồng chán ghét. Da mặt của cô không dày đến nỗi khi đối mặt với người vợ chính thức của anh, vẫn còn có thể tiếp điện thoại mà như vàng thật không sợ lửa.
“Cô Trì.” Không nghe được giọng nói của cô, bên kia lại lên tiếng.
Cô không kiềm được cơn kích động muốn gác điện thoại, che miệng, hít sâu vài cái, mới điều hòa được hơi thở: “Là tôi!”
Sao cô ta lại có số điện thoại của mình.
Nhưng, phụ nữ xưa này đều là trinh sát.
Phó Dật Trần có thể nghĩ ra cách tìm được mình, tìm được số điện thoại của cô, vậy, nhất định cố ta cũng có cách.
“Xin chào. Tôi là Tô Tố Vân. Vốn dĩ muốn gọi điện cho cô từ sớm, nhưng trước sau vẫn không tìm được cơ hội thích hợp. Cho nên mới kéo dài đến tận bây giờ, thật ngại quá!” giọng của người phụ nữ, nhẹ nhàng chậm rãi, mỗi chữ đều lộ ra sự dịu dàng.
Trì Vị Ương nghe thấy, dường như cũng có thể tưởng tượng ra được người phụ nữ này có dáng vẻ như thế nào.
Nhất định chính là một vợ tài mẹ hiền, chính là kiểu phụ nữ giúp chồng dạy con!
So với cô thì hoàn toàn không cùng một kiểu.
Khi nhỏ, cô nghịch ngợm, vẫn luôn trèo lên nhảy xuống các cây ăn quả trong vườn của gia đình, hái đào, hái lê. Lúc đó, Phó Dật Trần vẫn luôn xụ mặt nổi giận với cô, không cho phép cô leo trèo, nói là nguy hiểm.
Có lẽ, anh không thích một cô gái thô lỗ giống như cô, đúng như ông nội bà nội đã nói, con gái, vẫn nên dịu dàng xinh đẹp thùy mị mới được mọi người yêu thích.
Vị bên kia đang cầm điện thoại, không phải chính là dịu dàng thùy mị kia trong lời của bọn họ sao?
Nhớ đến đó, và nghĩ đến hiện tại, trong lòng lại khí chịu. Vành mắt cũng hơi đỏ lên, lại mỉm cười lên tiếng: “Cô tìm tôi có việc gì sao?”
“Nghe Dật Trần nói, hai ngày trước, anh ấy đi tìm cô. Tôi cũng biết bây giờ cô đã có con của anh ấy, anh ấy cũng đã nói với tôi.”
Trì Vị Ương khó thở.
Mối quan hệ vợ chồng của bọn họ, rất tốt. Ngay cả việc này cũng không lừa dối cô ta.
Cô hít một hơi thật sâu, tay lại càng dùng sức nhiều hơn mà chống lên mặt bàn, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng giống như có gì đó chặn lại, một chữ cũng không thể nói ra được.
Tô Tố Vân tiếp tục nói: “Dật Trần nói cô muốn ký thỏa thuận với anh ấy, mọi sinh hoạt phí sau này của đứa con sẽ do anh ấy chịu trách nhiệm.”
“Không, tôi đã nói trước khi ký thỏa thuận, phải tôn trọng ý kiến của cô.” Đầu ngón tay của Trì Vị Ương trắng bệch dường như muốn bóp nát mặt bàn, cô cố gắng để cho giọng nói của mình nghe như bình thường, giọng nói hết sức ung dung: “Thực ra tôi cũng không cần anh ta chịu trách nhiệm bất cứ một chi phí gì, con là của tôi. Vốn dĩ cũng không có bất kỳ quan hệ nào với anh ta. Tôi biết cô để ý, cho nên, tôi cũng không cần tiền của các người.”
“Cô Trì, cô hiểu lầm ý tôi rồi.” Tô Tố Vân cũng không có thái độ hung hăng càn quấy tìm tiểu tam tính sổ của một người vợ chính thức, ngược lại lại dịu dàng và không nóng nảy: “Thật ra tôi muốn nói, trước và sau khi cô sinh đứa bé, mọi chi phí đều để cho tôi và Dật Trần chịu trách nhiệm đi!”