Bên ngoài quán cà phê, một đoàn xe chậm rãi chạy tới. Một chiếc xe ở giữa, màn xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt dễ nhìn của người đàn ông trẻ tuổi hiện ra.
“Cô ấy chính là Hạ Tinh Thần?”
Người bên cạnh vội vàng cung kính nói: “Đúng vậy, cậu hai. Đối tượng xem mắt của cô ấy đã bị chúng tôi chặn lại, ngài có thể qua bên đó rồi.”
Đối phương gật đầu, gỡ chiếc kính đen trên sống mũi cao thẳng xuống.
Đẩy cửa xe ra, đôi chân thon dài bước xuống: “Để xe của tôi lại, các anh có thể đi rồi. Nhân tiện trở về nói với anh tôi, nói rằng nhiệm vụ mà anh ấy giao tôi nhất định sẽ hoàn thành.”
“Cậu hai, có cần để một bảo vệ lại không...”
Người đàn ông trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn phất tay: “Đi đi đi, đừng làm hỏng chuyện của tôi. Tôi cũng không phải là anh tôi và ba tôi, không có kẻ thù, cần bảo vệ làm gì?”
Anh ta kiên trì như vậy nên đối phương cũng không kiên trì nữa.
...
Cậu hai nhà họ Dư tiến vào quán cà phê, quan sát Hạ Tinh Thần một lát.
Từ góc độ của anh ta, chỉ có thể thấy một bên mặt. Chỉ nhìn từ cạnh đã có thể thấy được đường nét khuôn mặt của cô rất đẹp. Trên tay cầm sách đọc rất nghiêm túc. Không giống đến xem mắt mà lại giống một học sinh ngoan ngoãn đang chăm chỉ đọc sách.
Mặt bàn bị gõ một cái.
Lúc này Hạ Tinh Thần mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy có người đến thì hơi ngây ra. Còn chưa mở miệng, đối phương đã ung dung ngồi xuống phía đối diện cô. Cặp mắt đào hoa mê người liếc nhìn cô, vẫy tay gọi phục vụ.
“Ngài muốn uống gì?”
“Nước. Thêm nửa viên đá.” Người đàn ông mỉm cười, lúc nhíu mày nhìn đối phương hai mắt lấp lánh, ý xuân tràn ngập, khiến nhân viên phục vụ xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Người đàn ông này...
Đúng là rất đẹp.
Vóc người thon dài, không cao một mét tám mươi tám thì ít nhất cũng phải trên một mét tám mươi lăm.
Bạch Dạ Kình xem như là người đàn ông đẹp trai nhất mà Hạ Tinh Thần từng thấy, nhưng, người trước mặt này so với Bạch Dạ Kình cũng không hề thua kém, chỉ là Bạch Dạ Kình trầm ổn nội liễm hơn một chút, còn anh ta... vừa tùy tiện lại mang theo vài phần khí chất của công tử bột.
Có điều, chờ đã! Sao tự nhiên bản thân cô lại nghĩ đến Bạch Dạ Kình rồi? Rõ ràng là không liên quan gì đến anh!
Hạ Tinh Thần hơi ảo não, mạch suy nghĩ lại quay về trên người đàn ông trước mặt, người này là tên đàn ông từng ly dị trong miệng bà nội sao?
“Nhìn lâu như vậy, thấy đẹp không?”
Đối phương bỗng nhiên nhoẻn miệng cười hỏi.
Khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt đẹp như vậy, khiến Hạ Tinh Thần cảm thấy hơi choáng váng. Cô gấp sách lại, nghiêm mặt: “Có phải anh đi nhầm chỗ rồi không?”
“Hạ Tinh Thần. Xem mắt. Đúng không?”
“... Đúng.”
“Dư Trạch Nam, đối tượng xem mắt của cô.” Đối phương chủ động vươn tay về hướng cô.
Đối với chuyện người này đúng là đối tượng xem mắt của mình, Hạ Tinh Thần có chút không dám tin tưởng, lúng túng vươn tay qua bắt tay với anh ta.
...
Trước khi gặp mặt, Hạ Tinh Thần vốn tưởng rằng đối phương sẽ là một người đàn ông đã ly hôn bảo thủ, vô vị, nhưng vừa tiếp xúc mới biết rằng người đàn ông trẻ tuổi này rất hài hước thú vị. Điều này hoàn toàn khác với tư liệu mà bà nội đưa cho cô trước đó. Tuy nhiên vui mừng thì vượt sự mong đợi.
Nếu không hai người ngồi cùng nhau nhiều hơn một phút thôi cũng thấy dằn vặt.
Vậy mà lại ngồi với Dư Trạch Nam ở quán cà phê cả một buổi chiều. Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, Hạ Tinh Thần phát hiện bất kể là cô nói về công việc, hay là chuyện trong cuộc sống thì anh ta đều có thể tiếp lời.
Thời gian một buổi chiều, không khí giữa hai người vừa thoải mái vừa sôi nổi, sau đó lại cùng nhau đi ăn tối.
...
Lúc này, trong phủ Tổng thống.
Ngài Tổng thống đột nhiên trở lại, toàn bộ người trong nhà lập tức bận túi bụi, trong phòng bếp cũng tức khắc chuẩn bị thêm nhiều món ăn.
Bạch Dạ Kình vào phòng sách ngồi một lúc, lúc ra khỏi phòng lần nữa thì trời đã tối đen. Trong phòng ăn, món ăn bày biện đẹp mắt bày trên bàn. Quản gia đã đợi ở đó, ở bên kia người hầu cũng dắt cậu chủ tới.
“Ba.” Hạ Đại Bạch lên tiếng chào hỏi.
Bạch Dạ Kình ôm cậu bé ngồi lên ghế trẻ em, hỏi: “Đói chưa?”
“Bình thường.”
Anh ngồi trên ghế chủ nhà, cầm đũa lên, nhìn quanh một vòng rồi hỏi quản gia: “Cô Hạ đâu?”
“Buổi sáng cô Hạ đã ra ngoài rồi, khi nãy có gọi điện thoại về nói ăn tối với bạn xong mới trở lại.”
Anh “Ừ” một tiếng coi như đã biết.
Hạ Đại Bạch uống một ngụm canh, sau đó nói: “Hạ Đại Bảo đi xem mắt.”
“Cái gì?” Anh liếc nhìn con trai một chút.
“Đúng vậy, con khích lệ Hạ Đại Bảo đi xem mắt đó! Mẹ thích dượng nhưng anh ta lại không thích mẹ, lại còn muốn lấy dì nhỏ, đúng là thảm mà, cho nên hiện tại mẹ phải tìm một người đàn ông tốt lấy mẹ! Ông quản gia, ông nói xem Đại Bảo nhà chúng ta nhất định sẽ đợi được một người đàn ông tốt đến lấy, có phải không?” Hạ Đại Bạch quay đầu nhìn quản gia đứng phía sau.
Quản gia cười: “Cô Hạ thông minh hiểu chuyện lại săn sóc tốt bụng, nhất định sẽ có một người đàn ông tốt tới lấy cô ấy. Hơn nữa, hôm nay đã ăn cơm trưa với đối phương sau đó lại cùng nhau ăn tối, xem ra ở chung rất vui vẻ, nói không chừng duyên phận đến rồi.”
“Ông quản gia nói phải, sau này Đại Bảo kết hôn nhất định sẽ tặng ông kẹo cưới.”
Bạch Dạ Kình liếc nhìn khuôn mặt hớn hở rạo rực của nhóc con kia, nhớ tới người phụ nữ nào đó đang xem mắt rất vui vẻ, vẻ mặt hơi lạnh đi. Môi mỏng nhàn nhạt nhếch lên: “Được rồi, ăn cơm.”
Hạ Đại Bạch “Vâng” một tiếng, ngoan ngoãn ăn cơm. Quản gia đứng một bên lặng lẽ quan sát vẻ mặt khẽ đổi của ngài Tổng thống, trong lòng suy tư nhưng không dám nói thêm câu nào về chuyện xem mắt của cô Hạ.
Vốn dĩ khẩu vị của Bạch Dạ Kình không tồi, tuy nhiên nhìn mấy món ăn trước mắt bỗng nhiên thấy mất hết hứng thú.
Ăn chưa được mấy miếng đã buông đũa.
...
Ăn tối xong, khi thanh toán, Dư Trạch Nam sờ một lượt trên người, trống không.
Chết tiệt!
Lúc tên Tiên Vệ kia rời đi đã để lại xe cho anh ta nhưng ngay cả một tấm thẻ cũng không đưa cho anh ta.
Hạ Tinh Thần thấy sự khó xử của anh ta, cười cười thanh toán hóa đơn. Dư Trạch Nam theo sau: “Tôi nợ cô một bữa cơm, lần sau tôi mời.”
“Có gì mà nợ với không nợ chứ, cũng không phải một mình anh ăn.”
“Như vậy không được, để phụ nữ thanh toán rất mất mặt.” Xe mà Dư Trạch Nam lái là một chiếc Aston Martin, qua loa đỗ ở ven đường, cực kỳ rêu rao. Anh ta mở cửa ghế phụ: “Lên đi, tôi đưa cô về nhà.”
Hạ Tinh Thần có thể cảm nhận được người đi đường “xoạt xoạt xoạt” bắn về phía cô ánh nhìn hâm mộ.
Đúng thế, người đàn ông này vừa cao vừa đẹp trai lại còn có tiền, khoe khoang tài phú không kiêng nể gì, người khác không hâm mộ cô mới là lạ!
Có điều...
Nơi ở của cô sao có thể để người khác đưa về?
“Tôi không cần anh đưa.” Hạ Tinh Thần đẩy anh ta đến chỗ ghế lái, kéo cửa xe trực tiếp nhét anh ta vào: “Anh đi nhanh đi, lái loại xe thế này mà đi cùng tôi chính là kéo giá trị thù hận cho tôi đấy.”
Dư Trạch Nam cảm thấy buồn cười: “Không cần tôi đưa cũng được, vậy cô đưa điện thoại cho tôi.”
“Làm gì?” Hạ Tinh Thần cảnh giác nhìn anh ta.
“Đưa cho tôi.”
Dư Trạch Nam tay dài chân dài, nhô người ra khỏi cửa sổ xe, dễ dàng lấy mất điện thoại trong tay cô.
Ngón tay thon dài ấn vài cái lên màn hình, điện thoại của anh ta vang lên.
“Được rồi, hai ngày nữa dẫn cô đi ăn cơm. Tôi biết một chỗ rất hay.” Dư Trạch Nam nói xong liền ném điện thoại cho Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần vừa nhìn, cậu ấm này đúng là tự giác, trực tiếp lưu số điện thoại của anh ta vào máy cô.
Trạch Nam.
Thật thân thiết.
“Ầm” một tiếng, chiếc Aston Martin lao ra mấy mét rồi đột ngột dừng lại lui trở về. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai mang theo nụ cười mê người vươn ra, nhìn cô: “Tôi gọi điện nhất định phải nhận, biết chưa?”