“Có thể?” Hạ Tinh Thần rất ngạc nhiên trước câu trả lời này của anh: “Không phải bọn anh rất thân quen sao?”
“Hồi trước có nghe cậu ấy nhắc tới chuyện muốn kết hôn cùng một người phụ nữ, nhưng không thấy cậu ấy tổ chức hôn lễ, sau này cũng không thấy vợ cậu ấy đâu. Minh Diệp từng nói muốn gặp vợ cậu ấy, nhưng cậu ấy cứ khất lần nữa mãi.”
Kỳ lạ thật.
Hạ Tinh Thần nghĩ, trong lòng cô không khỏi lo lắng thay cho Vị Ương vì đã yêu phải người đàn ông đã có vợ, chuyện này tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp.
“Còn em? Sao em lại quen biết phu nhân, còn ăn cơm tối cùng nữa?” Bạch Dạ Kình hỏi.
Hạ Tinh Thần nghe vậy mới tỉnh táo trở lại, bèn đáp: “Lần trước trong buổi lễ đấu giá từ thiện, chúng tôi có duyên gặp mặt nhau một lần, hôm nay đúng lúc lại gặp, nhưng mà rốt cuộc phu nhân mắc bệnh gì, nghiêm trọng lắm sao?”
Bạch Dạ Kình không đáp, ngược lại nói: “Xem ra em rất quan tâm bà ta.”
“Không biết tại sao thấy bà ấy cứ luôn tìm kiếm đứa con gái đã thất lạc khiến tôi cảm thấy rất đau lòng, chắc là bởi tôi cũng làm mẹ rồi.”
“Đứa con gái đã thất lạc?” Bạch Dạ Kình liếc cô: “Bao nhiêu năm nay chưa từng nghe qua chuyện bà ta đã kết hôn.”
“Vậy sao? Nghe nói đứa trẻ vừa được sinh ra đã phải xa mẹ của nó, vậy có lẽ...” Cô trầm ngâm, giọng nói đè thấp xuống một chút: “Chắc là giống tôi, là một người mẹ đơn thân.”
Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Tinh Thần thật lâu, nhiều năm như vậy, một người mẹ đơn thân như cô đã phải chịu nhiều khổ cực. Hôm nay, mẹ con Lý Linh và Hạ Tinh Không cũng tỏ rõ thái độ đối xử của bọn họ với cô, dáng vẻ tủi nhục của cô khiến anh cảm thấy thương hại, dường như anh muốn ôm chặt cô vào lòng, xoa dịu nỗi đau mà cô phải gánh chịu.
Cái này cũng chỉ là “một chút cảm tình” đối với cô hay sao?
Xe băng băng đi về phía trước thêm một đoạn, lúc này Bạch Dạ Kình mới mở miệng nói: “Phu nhân có nói bà ta thất lạc con gái đến nay là bao nhiêu năm rồi không?”
“Chưa nói cụ thể rõ ràng, bởi vì là chuyện buồn của bà ấy nên tôi cũng không tiện hỏi nhiều.” Hạ Tinh Thần lại nhìn anh: “Sao vậy?”
“Cũng không có gì, chỉ là nhiều năm về trước, từng có khoảng thời gian phu nhân và chú tôi yêu nhau... Nếu quả thực phu nhân và chú tôi có một đứa con, vậy thì chú tôi cũng không bị coi là không con không cái nữa rồi, tôi thấy vui thay cho chú ấy, có điều, tất cả mới chỉ là phỏng đoán mà thôi.”
“Hóa ra phu nhân cũng có liên quan tới người nhà anh.” Hạ Tinh Thần xúc động: “Vậy nếu anh có thời gian, không ngại thì tìm thử giúp bà ấy đi?”
“Ừ, trong lòng tôi tự có tính toán.” Bạch Dạ Kình gật đầu.
Lúc này Hạ Tinh Thần mới nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn rồi, bọn họ đã đi từ ngoại ô vào nội thành từ lúc nào không biết, ráng mây đo đỏ phía cuối trời hiện lên. Hạ Tinh Thần trầm ngâm một lát rồi nói: “Anh đưa tôi về chỗ tôi ở đi... Có chuyện gì chúng ta cũng có thể nói ở đó.”
Hạ Tinh Thần cũng muốn nói rõ ràng với anh.
“Vừa nãy em mới hiến máu, không thấy trong người mệt sao?” Anh không để ý tới chủ đề cô đang nói, bèn hỏi sang câu khác.
“Rất choáng.”
Bạch Dạ Kình vừa lái xe vừa bấm vào một cái nút.
Ghế phụ dần ngả ra phía sau, cho tới khi đến mức phù hợp thì anh mới khóa lại, sau đó anh trầm giọng nói: “Choáng thì em ngủ một lát đi, đừng nói chuyện nhiều.”
Ừm.
Cho nên, đề nghị vừa rồi của cô đã bị từ chối rồi sao?
Hạ Tinh Thần có thấy đầu óc choáng váng thật, thấy Bạch Dạ Kình chỉ theo ý của anh, cô cũng không nói thêm gì nữa. Thật ra thì cô cũng chẳng còn sức đâu mà nói, thế là cô chậm rãi nằm ngả ra sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đột nhiên cô lại không nhịn được mà nghĩ, anh... rốt cuộc có hiểu rõ ý của mình hay không...
Hai người trở về phủ Tổng thống, người đi trước người đi sau đi lên tầng trên.
Bạch Dạ Kình tắm xong trước đi ra, anh vào phòng Hạ Tinh Thần nhưng lại không thấy cô trong đó, đi xuống lầu định hỏi người giúp việc rằng cô đi đâu rồi thì nghe thấy ngoài vườn có giọng nói trẻ con vang lên, tiếp theo là âm thanh ngọt ngào trìu mến của phụ nữ: “Đại Bảo, mẹ xem hai vì sao sáng kia có phải mẹ và con không?”
“Ồ, ngôi sao lớn là mẹ, còn ngôi sao nhỏ kia là Đại Bạch của chúng ta.”
“Nhưng Tiểu Bạch không có ở đây ư...”
“...” Hạ Tinh Thần không đáp.
Hạ Đại Bạch lại tự nói tiếp: “Kệ đi, Tiểu Bạch không ở thì không ở, dù sao... ba cũng muốn lấy mẹ kế cho con. Hôm nay ba còn nói với con rằng muốn cưới cô khác...”
Hạ Đại Bạch vừa nói ra lời này thì ngay lập tức cổ áo thằng bé đã bị bàn tay ai đó từ đằng sau xách lên.
“Ơ! Tiểu Bạch?” Hạ Đại Bạch túm lấy cái đầu nhỏ của mình rồi nhìn ra sau, sau đó nhanh chóng vung hai cánh tay loạn xạ: “Đại Bảo, cứu mạng! Tiểu Bạch lại ức hiếp con rồi!”
“Anh đừng làm thế.” Hạ Tinh Thần xót con trai, cô lập tức đặt cốc trà xuống rồi đứng dậy khỏi ghế, nhìn Bạch Dạ Kình. Bạch Dạ Kình làm mặt lạnh, ôm theo thằng bé nói với Hạ Tinh Thần: “Ở đây đợi tôi.”
Nói xong anh bế theo Hạ Đại Bạch đi thẳng lên tầng trên, ném thằng bé vào phòng ngủ của trẻ con rồi ra mệnh lệnh: “Đi ngủ!”
“...Con không muốn, hôm nay con muốn ngủ với Đại Bảo.” Thằng bé cứ chúi cái đầu tròn của mình ra bên ngoài, nhất định không chịu ở trong phòng.
Bạch Dạ Kình trừng mắt nhìn thằng bé, cố tình làm vẻ mặt hung dữ nói: “Tối nay phạt con không được ngủ với mẹ!” Thằng ranh con này, giờ nó còn biết cả tố cáo rồi đấy!
Đáng ghét! Hạ Đại Bạch vừa định chống đối thì “rầm” một tiếng, cửa phòng đã bị Bạch Dạ Kình đóng lại.
Nghe thấy tiếng ba con hai người họ ủm tỏi náo nhiệt, Hạ Tinh Thần ngồi ngoài vườn hoa, trong lòng cô bỗng xuất hiện cảm giác không thể nói ra thành lời.
Thu qua đông tới, bây giờ mỗi ngày đều có người làm vườn tới chăm sóc cho vườn hoa, vậy mà trông hoa vẫn hơi héo rũ, dưới ánh trăng lại càng trở nên ảm đạm hơn, Hạ Tinh Thần kéo áo thật chặt ngồi ở đây, trong lòng cô ngổn ngang những dòng suy nghĩ nặng nề.
Đúng lúc này, một bát canh còn nóng hổi được đặt xuống trước mặt cô.
Bạch Dạ Kình ngồi xuống đối diện phía cô: “Uống canh đi.”
“Đây là canh gì?” Cô nhìn bát canh rồi lại nhìn anh.
“Không phải thấy đầu óc choáng váng không?” Anh tỏ ra hời hợt.
Hạ Tinh Thần múc một thìa canh lên nhìn, đây đều là thuốc bổ, thân thể cô hơi run lên, không khỏi nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình, ánh mắt cô hiện lên tia xúc động, không nói năng gì, chỉ lặng lẽ nhấp miệng một ít nước thuốc, thuốc rất đắng, thực sự rất khó uống.
Dường như nhìn ra vẻ muốn chùn bước của cô, Bạch Dạ Kình nói: “Nhóm máu của em rất hiếm, phải bồi bổ cho tốt.”
“Anh biết nhóm máu của tôi sao?” Hạ Tinh Thần lại uống một ngụm thuốc nữa, chợt cô nhớ ra gì đó, bèn ngượng ngùng lên tiếng: “À, tất nhiên là anh phải biết rõ tôi mang nhóm máu nào mới để tôi sinh Đại Bạch...”
Bạch Dạ Kình không hề phủ nhận, anh nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn cô đầy thâm trầm: “Hồi trước không phải em đã từng hỏi tôi rằng tại sao lại chọn em đúng không?”
“Ừ, anh nói với tôi rằng nhóm máu của chúng ta tương xứng với nhau, nhưng mà tôi cũng không hiểu về mặt này lắm.”
“Nhóm máu của tôi là thuộc hệ thống Diego đặc thù, Dật Trần từng kiểm tra kháng nguyên nhóm máu của tôi, nói rằng không có nhiều mà chỉ có vài loại kháng nguyên nhóm máu hình p mới phù hợp. Nếu không một khi kết hợp với những nhóm máu khác, kết quả hoặc là sẽ bị sinh non, hoặc là...sẽ bị băng huyết mà chết, mà nước mình đã quy định rõ, kẻ cả em, cũng không có quá mười người, mà mười người này cũng không phải tất cả đều ở độ tuổi trẻ như em.”
Đến tận bây giờ Hạ Tinh Thần mới hiểu lý do tại sao Bạch Dạ Kình lại chọn cô để sinh con cho anh.