“Có liên quan đến bác sĩ Phó sao?” Hạ Tinh Thần thấp giọng hỏi.
Rõ ràng là cô nói đúng. Trì Vị Ương cắn môi, rũ mắt, thật lâu cũng không hé răng nửa lời. Trong lòng Hạ Tinh Thần có chút lo lắng: “Cậu… Tối hôm qua cả đêm không ngủ không phải là cùng bác sĩ Phó…”
“Bọn tớ không xảy ra chuyện gì cả!” Trì Vị Ương vội vàng cướp lời cô. Nhìn dáng vẻ kia, có cảm giác giống như giấu đầu hở đuôi. Hạ Tinh Thần không nhịn được nhìn bạn mình nhiều hơn, Trì Vị Ương thất thần một lúc, sau đó uể oải thở dài, lòng tràn đầy áy náy: “Mặc dù không xảy ra chuyện gì cả… nhưng mà, bọn tớ hôn môi… mình hôn anh ấy…”
Bên cạnh có rất nhiều người nên giọng nói của cô ấy rất nhẹ, rất nhỏ, lộ ra vẻ thương cảm. Trì Vị Ương khẽ rũ lông mi, nhìn xương quai xanh của Hạ Tinh Thần, giống như lẩm bẩm một mình: “Tối hôm qua tớ uống chút rượu, khó tránh khỏi có chút thú tính. Tớ… vốn dĩ cho rằng anh ấy chắc chắn sẽ đẩy tớ ra, anh ấy biết tửu lượng của tớ kém muốn chết. Nhưng… anh ấy không đẩy mình ra…”
Trì Vị Ương nhớ tới chuyện hôm qua, cũng không rõ lắm, rõ ràng là có vị hôn thê anh ấy ở đó, nhưng sao anh ấy lại không đẩy mình ra chứ? Ngược lại chuyển bị động thành chủ động, hôn sâu hơn. Kết quả là bọn họ hôn từ quán bar một đường đến taxi rồi đến khách sạn, thiếu chút nữa lau súng cướp cò. Cuối cùng, vẫn là cô ấy đột nhiên tỉnh táo, đẩy anh ta ra, chạy thẳng ra khỏi cửa.
Trì Vị Ương thở dài, “Tinh Thần, cậu nói xem có phải tớ không có nguyên tắc không?”
Trong lòng Hạ Tinh Thần cũng vô cùng rối rắm, phiền muộn. Nói đến nguyên tắc, bản thân cô không phải cũng giống cô ấy sao? Ở phương diện tình cảm này, cô thực ra không có bất kỳ ý kiến gì để nói với Trì Vị Ương cả.
“Tinh Thần? Đúng là em rồi.” Lúc cô đang suy nghĩ, bả vai bị ai đó vỗ một cái. Hạ Tinh Thần quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của cậu chủ Dư Trạch Nam xuất hiện ngay trước mắt mình. Trì Vị Ương lập tức thu hồi lại cảm xúc của mình, đứng dậy chào hỏi: “Cậu chủ Dư.”
“Sao anh lại ở đây?” Hạ Tinh Thần hỏi, cũng đứng dậy theo.
“Không phải em cho phu nhân địa chỉ sao? Tôi dẫn bà ấy đến đây.” Dư Trạch Nam thuận tay chỉ, Hạ Tinh Thần nhìn thấy phu nhân Lan Đình. Trì Vị Ương cũng nhìn thấy, thì thầm với Hạ Tinh Thần: “Đây không phải là vị phu nhân Liên Hợp Quốc kia sao…”
“Ừ.” Cô gật đầu, mỉm cười nhìn phu nhân Lan Đình, “Thì ra phu nhân vẫn chưa đi sao, lần trước phu nhân nói chỉ ở lại đây hai ngày mà thôi, tôi cho rằng phu nhân đã sớm đi rồi.”
Phu nhân Lan Đình nói: “Vốn là đã đi rồi, nhưng có một số việc gấp, đành phải trì hoãn. Không ngờ còn có thể gặp cô ở đây.”
Dư Trạch Nam chen vào nói: “Đây không phải là duyên phận sao?”
“Cũng đúng. Đã có duyên như vậy, nếu hai người không ngại, chúng ta cùng nhau ngồi ăn đi.” Phu nhân Lan Đình đích thân mời.
Dư Trạch Nam rút số thứ tự trong tay Trì Vị Ương, nhếch miệng nở nụ cười sáng chói: “Cứ quyết định như vậy đi, cùng nhau ăn sẽ vui hơn.”
Hạ Tinh Thần liếc mắt nhìn Trì Vị Ương, cô ấy vốn muốn tâm sự với cô về chuyện kia, nhưng trước mắt cô ấy lại quên mất chuyện tình cảm rối rắm của mình đi, sùng bái nhìn phu nhân Lan Đình, gật đầu: “Ăn cùng nhau chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
“Vậy chúng ta đi vào thôi.”
Không cần xếp hàng, hơn nữa lại có giám đốc dẫn theo một nhóm người đến cung kính nghênh đón bọn họ vào trong. Mọi người bên ngoài nhìn theo với ánh mắt trông mong, hâm mộ.
Bọn họ đi vào phòng bao, nhưng mà, nơi này hoàn toàn không thể so với nhà hàng xa hoa của xã hội thượng lưu. Dư Trạch Nam là cậu chủ điển hình, đối với nơi này quả thực là vẫn có chút bài xích, nhưng phu nhân Lan Đình thì khác, hoàn cảnh thế nào cũng vô cùng tự nhiên, khéo léo.
Bà đưa thực đơn cho Hạ Tinh Thần: “Cô quen thuộc nơi này nhất, không bằng cô gọi món đi.”
Cô cũng không từ chối, thoải mái gọi, cẩn thận hỏi thăm khẩu vị của phu nhân Lan Đình rồi mới gọi món. Vừa hỏi mới phát hiện, thì ra khẩu vị hai người còn giống nhau hơn trong tưởng tượng.
Phu nhân Lan Đình cười rộ lên, có vẻ vô cùng vui vẻ: “Tôi và cô Hạ không chỉ có duyên mà còn rất hợp nhau nữa, ngay cả món ăn cũng hợp ý như vậy. Lần sau nếu tôi trở về, cô Hạ chắc chắn phải bỏ ra chút thời gian để đi với một lần tôi đấy.”
Hạ Tinh Thần nói: “Phu nhân quá lời rồi, tôi có thời gian, nhưng chỉ sợ phu nhân bận quá, khó gặp mặt được thôi.”
“Lần này gặp mặt, cũng không biết lần sau lúc nào mới trở về nữa.” Phu nhân Lan Đình cảm thán một câu, quay đầu nói với Dư Trạch Nam: “Cho tôi số điện thoại của cô Hạ đi, lần sau về nước, cậu cũng không cần tốn thời gian đi cùng tôi, kẻo chậm trễ việc yêu đương của cậu.”
“Phu nhân lại nói vậy nữa rồi, tôi nói phu nhân làm chậm trễ việc yêu đương của lúc nào chứ? Hơn nữa, không biết lúc nào phu nhân mới trở về đây. Có thể…” Dư Trạch Nam nói đến đây, ý vị thâm trường nhìn Hạ Tinh Thần, mới tiếp tục nói: “Có thể đến lúc ấy phu nhân đã tìm được con gái của mình rồi, đến lúc đó, tôi và con gái phu nhân có khi đã kết duyên, tôi phải gọi phu nhân một tiếng mẹ vợ cũng không chừng?”
“Cậu còn nói nữa.” Phu nhân Lan Đình vỗ vào tay Dư Trạch Nam. Lại nói: “Nếu có thể tìm được con bé, vậy thì vô cùng may mắn. Cậu muốn thế nào cũng được.”
Hạ Tinh Thần và Trì Vị Ương nghe thấy những lời này, yên lặng liếc nhau, Trì Vị Ương nói: “Lần này phu nhân trở về là để tìm người sao?”
Nhắc tới điều này, phu nhân Lan Đình thở dài một hơi: “Giữa biển người mênh mông này, không có một chút manh mối nào cả, không biết có thể tìm được không nữa.”
“Phu nhân đừng đau lòng, sao lại không tìm được chứ? Nói không chừng, xa tận chân trời gần ngay trước mắt.” Dư Trạch Nam trấn an vỗ vỗ phu nhân Lan Đình, ánh mắt xẹt qua Hạ Tinh Thần. Cốt nhục chia lìa là chuyện vô cùng tàn nhẫn, lại còn xa cách nhiều năm như vậy. Anh ta quả thực không đành lòng.
Vừa nghe thấy những lời này, phu nhân Lan Đình quả nhiên kích động, lôi kéo tay anh ta: “Trạch Nam, có phải cậu có manh mối gì hay không, cậu nói xa tận chân trời gần ngay trước mắt là có ý gì hả?”
“…” Dư Trạch Nam bị hỏi đến sững sờ, ba người phụ nữ đều nhìn anh ta, đặc biệt là ánh mắt mong chờ của phu nhân Lan Đình, anh ta không đành lòng. Môi, giật giật, nâng cằm, cuối cùng nhìn về phía Trì Vị Ương: “Có lẽ…Cô Trì chính là con gái của phu nhân, nói không chừng chính là như vậy đấy, đúng không?”
“Là thật sao? Cô Trì…” Phu nhân Lan Đình xoay người lại, hốc mắt ươn ướt nhìn Trì Vị Ương: “Cô Trì, tôi có thể hỏi sinh nhật cô ngày mấy không? Cô được ba mẹ nhận nuôi sao? Cụ thể là nhận nuôi ở nơi nào, cô có biết không?”
“….” Trì Vị Ương sửng sốt. Dáng vẻ mong muốn tìm lại được con gái của phu nhân Lan Đình khiến cô ấy thật sự không đành lòng. Cô nhìn Hạ Tinh Thần, nhờ giúp đỡ. Hạ Tinh Thần đã làm mẹ, đương nhiên cũng cảm nhận được nỗi đau cốt nhục chia lìa, nhưng chuyện này cũng không có cách nào. Cô âm thầm trừng mắt nhìn Dư Trạch Nam, ý bảo anh ta đừng nói bậy, lúc này mới nói: “Phu nhân, Vị Ương sinh vào tháng năm, ba mẹ của cậu ấy hiện tại vẫn còn khỏe mạnh, cả nhà cùng nhau sống ở thành phố Minh Hải.”
“Thì ra là như vậy. Vậy cũng tốt… Cô thật hạnh phúc không giống như con gái đáng thương của tôi bị người ta vứt bỏ như vậy…”