Lão phu nhân càng nói càng giận, trong mắt bà ấy, con trai bà ấy là là người xuất sắc nhất trên đời, ngay cả bố của anh là chồng của bà ấy cũng không thể sánh được, cho nên đương nhiên bà ấy sẽ không chịu để con trai cưới một cô vợ như vậy về.
“Bây giờ con trai tôi làm ầm lên muốn bàn chuyện cưới hỏi với con gái nhà người ta rồi, cứ nhất quyết đòi cưới cô gái đó về. Cô nói xem, làm thông gia với người như vậy, không phải tôi tự ngược đãi mình sao?”
Lão phu nhân ra vẻ kể khổ.
Hạ Tinh Thần lại không ngờ Hạ Tinh Không lại đã đến nước bàn chuyện cưới hỏi với người ta, cô khẽ lẩm bẩm: “Nhanh vậy sao? Không phải cô ta...”
Nói đến đây, chú ý đến ánh mắt của lão phu nhân cô mới nhận ra, bèn ngừng lại không nói nữa.
Ban đầu hủy hôn với Hứa Nham, không phải Hạ Tinh Không còn rất đau lòng sao? Nhưng con người đã muốn thay đổi tình cảm thì cũng rất nhanh. Giống như bố với mẹ cô...
“Nhanh như vậy là sao? Cô vừa nói, cô ta không phải cái gì chứ?” Lão phu nhân rất thính tai, bỗng chốc đã nghe được những lời đó của cô. Hạ Tinh Thần chợt sửng sốt, cũng không biết phải nói thế nào.
Lão phu nhân híp mắt nhìn cô nói: “Cô gái, cô đừng giấu tôi, tôi nghe ra được, trong đó có vấn đề. Chắc không phải... trước đây cô ta đã từng kết hôn với người khác chứ?”
Hạ Tinh Thần cảm thấy lão phu nhân trông có vẻ không minh mẫn như vậy, nhưng lúc minh mẫn lại rất đáng sợ. Cô nói: “Phu nhân vẫn nên đi hỏi bọn họ đi, không phải người vừa nãy còn chưa đi sao, phu nhân nói chuyện với bà ta đi, rốt cuộc là chuyện gì cũng có thể biết được.”
Lão phu nhân nhìn về phía cửa, nghiêm trúc suy nghĩ một lát, sau đó vỗ tay cô nói: “Vẫn là cô thông minh! Được rồi, vậy tôi cũng không làm phiền các cô nữa, tôi phải đi tìm bà ta!”
Lão phu nhân đứng dậy, Hạ Tinh Thần cũng đứng dậy tiễn bà. Lão phu nhân thấy dáng vẻ dịu dàng săn sóc của cô, không nhịn được lại càng đau lòng hơn. Trên đời này nhiều phụ nữ như vậy, hôm nay tình cờ gặp một người cũng trông rất vừa ý, sao Bạch Dạ Kình lại không có mắt nhìn người như vậy chứ? Quả thật anh không giống người không biết nhìn người như vậy!
Sau khi lão phu nhân tạm biệt Hạ Tinh Thần, bà ấy vội bước nhanh ra ngoài. Hạ Tinh Thần nghe thấy bà ấy hỏi bảo vệ chỗ của Lý Linh, lại kêu người đi ngăn Lý Linh lại.
Cô vừa thu dọn, vừa hỏi nhân viên y tế: “Phu nhân này là ai?”
Nhân viên y tế ngơ ngác nhìn nhau, lắc đầu, im lặng không nói lời nào. Hạ Tinh Thần đã hiểu, bọn họ không dám tự tiện tiết lộ thân phận của người kia, cô cũng không làm khó bọn họ, cô chỉ mỉm cười không hỏi thêm nữa, sau đó ngồi xổm xuống nhặt đống lộn xộn dưới đất.
...
Lý Linh vừa mới ra khỏi bệnh viện, còn chưa lên xe điện thoại đã reo lên. Bà ta tức sôi ruột, dường như đang ra sức móc điện thoại ra. Nhưng vừa nhìn thấy chữ “chồng” hiển thị trên màn hình, cả người bà ta chợt ủ rũ, bỗng chốc không có tinh thần.
Bà ta cầm điện thoại đi qua đi lại quanh xe, chỉ cảm thấy chiếc điện thoại đó giống như một củ khoai lang bỏng tay. Bà ta không dám nghe nhưng cũng không dám cúp máy, chỉ đành mặc kệ nó reo như vậy. Nhưng tiếng chuông đó reo lên khiến bà ta cũng nôn nóng sốt ruột theo.
Hạ Tinh Thần đáng ghét.
Đợi điện thoại không reo nữa, Lý Linh kéo cửa xe ra đang định lên xe. Nhưng lại thấy vài người vội vàng chạy về phía bà ta.
“Phu nhân, phu nhân của chúng tôi muốn gặp bà, bảo chúng tôi nhất định phải mời bà đi một chuyến.”
Lý Linh nhìn bọn họ nói: “Phu nhân các người là ai?”
“Phu nhân gặp rồi sẽ biết thôi.”
Lý Linh nghi ngờ, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, công việc dọn vệ sinh bên Bộ ngoại giao hôm nay được nghỉ, cũng khá rảnh rỗi. Bà ta suy nghĩ một lát bèn khóa cửa xe lại đi theo bọn họ.
...
Lão phu nhân đợi ở phòng tiếp khách trong bệnh viện. Loại phòng tiếp khách này chuẩn bị riêng cho những khách VIP. Có view trên tầng hai mươi, trông khá đẹp, bên dưới lầu là cảnh sông nước của thành phố này.
Lúc Lý Linh vừa bước vào, lão phu nhân đang ngồi trên sô pha, một tay lười biếng đặt trên tay vịn sô pha. Thím Lâm ở đằng sau đang bóp vai cho bà ấy.
“Phu nhân, vai bà chỗ này hơi cứng, có phải dạo này ngủ không ngon đúng không?”
“Vì chuyện đó của con trai, tôi lo lắng đến nỗi mấy đêm liền đều không ngủ được. Làm gì ngủ ngon giấc chứ?”
Thím Lâm khuyên nhủ: “Cũng đều là chuyện của người trẻ, bà có lo lắng cũng là lo lắng thôi, sức khỏe của mình vẫn quan trọng hơn. Tôi thấy lát nữa kiểm tra xong, để viện trưởng Trần kê cho bà một số liều thuốc an thần.”
“Ừm.” Lão phu nhân gật đầu.
Lý Linh vừa bước vào, bước đến trước mặt bọn họ, ánh mắt cao quý của lão phu nhân cũng không thèm ngước lên. Ngón tay chỉ khẽ lười biếng nhếch lên: “Ngồi đi, phu nhân Hạ.”
Giọng điệu đó không thân thiện như lúc nói chuyện với thím Lâm, mà vô cùng cao ngạo, vừa kiêu ngạo vừa lấn át người khác. Đối với những người mình không thích, ngay cả cười lấy lệ Bà Bạch cũng không thích chút nào.
“Là bà?” Lý Linh vẫn nhớ ra bà ấy. Bà ta nhìn xung quanh một lượt, thấy một đám người hầu xếp thành từng hàng sau lưng, trong lòng đã đoán được chắc hẳn bà ấy là người có thân phận cao quý nào đó. Nhưng Lý Linh cũng không chịu thua, bà ta đặt túi xuống, thẳng người lên nói: “Tìm tôi có việc gì sao?”
“Vừa nãy nghe bà nói ở bên ngoài, con gái của bà đang yêu đương với Dạ Kình nhà tôi sao.” Lão phu nhân bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, hờ hững hỏi. Giọng điệu đó lại rất lạnh lùng, ánh mắt lão phu nhân nhìn Lý Linh cũng rất sắc bén.
Lý Linh bị ánh mắt đó làm cho sợ hãi. Đợi đến lúc khôi phục lại tinh thần mới ngẫm ra những lời lão phu nhân vừa nói.
Vẻ mặt chợt nghiêm túc, sắc mặt khẽ thay đổi nói: “Phu nhân nói Dạ Kình là...”
Đừng nói là gương mặt mất đi vẻ kiêu căng trước đó, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, một chữ “bà” cũng đổi thành “phu nhân“. Thái độ thay đổi rất nhanh, người ngoài càng cảm thấy buồn cười hơn.
“Ngay cả tên cả con trai tôi bà cũng không biết rõ, còn dám ăn nói bậy bạ rằng con trai tôi đang yêu đương với con gái bà sao?”
“Hóa ra... phu nhân là mẹ của ngài tổng thống!” Lý Linh đứng dậy, chìa tay ra nói: “Chào phu nhân, hân hạnh được gặp! Tôi... lúc nãy tôi thất lễ, để phu nhân chê cười rồi.”
Lão phu nhân lườm bà ta một cái, không chìa tay ra. Lý Linh chỉ đành ngại ngùng rụt tay về. Nhưng có thể ngồi đối diện nói chuyện trực tiếp với mẹ của ngài tổng thống như thế, đây cũng là chuyện rất phấn khích. Vừa nghĩ như vậy, bà ta lại càng căm ghét Hạ Tinh Thần hơn. Cô đúng là may mắn thật! Khi không lại dụ dỗ được ngài tổng thống! Nếu như ngài tổng thống vừa ý Tinh Không nhà bà ta, bây giờ bà ta còn có thể gọi lão phu nhân là “bà thông gia“.
Vào lúc này, bà ta không khỏi nhớ đến Thẩm Mẫn. Sau này nếu Hạ Tinh Thần được gả cho ngài tổng thống thật, trở thành đệ nhất phu nhân của nước bọn họ, vậy không phải Thẩm Mẫn đã lên chức làm mẹ của đệ nhất phu nhân rồi sao? Vậy sau này dù là thân phận hay địa vị của Thẩm Mẫn cũng cao hơn bà ta nhiều, như vậy thì tiêu rồi!
Lão phu nhân ngồi ở đối diện, không biết trong lòng bà ta đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ nói: “Phu nhân Hạ, nếu đã tìm bà đến, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, bà ra giá đi!”