Hạ Tinh Thần dựa vào tường, đưa tay vuốt trán, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Bây giờ em đang ở bệnh viện...”
“Bệnh viện?” Giọng điệu của Bạch Dạ Kình ở đầu dây bên kia hơi nghiêm túc: “Có chuyện gì vậy?”
“Là em…”
Với âm thanh “tút” kéo dài, điện thoại ngay lập tức hết pin và tắt máy. Lời nói của Hạ Tinh Thần cũng bị cắt ngang. Cô có hơi bực mình, khi đi ra ngoài khá vội vàng, nên cô hoàn toàn không mang theo đồ sạc.
Cô chỉ có thể đợi cho đến khi ngày mai xuất viện, rồi gọi lại cho anh một lần nữa. Nghĩ đến đó, cô bỏ điện thoại lại vào túi. Liếc nhìn mẹ đang say ngủ, cô nói với y tá một tiếng rồi mới xuống lầu mua đồ ăn tối. Buổi trưa cô đã không ăn gì rồi, bây giờ đến buổi tối đã hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn.
Hạ Tinh Thần đang phiền muộn vì bệnh tình của mẹ. Bà ấy chán ghét Kinh Đô nhiều như vậy, liệu bà ấy có sẵn sàng quay lại cùng với cô không? Cô không chắc nữa.
Thở dài, rồi mua cháo quay trở về phòng bệnh.
Thẩm Mẫn lúc này đã tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, toàn thân vẫn còn rất yếu. Trong mũi vẫn còn đặt ống thở oxy, trông có vẻ rất khó chịu.
Hạ Tinh Thần kê một chiếc gối sau lưng bà ấy và bắt bà ấy ngồi dậy một chút, đến khi bà ấy đã đỡ hơn thì lấy thìa và đút cháo cho bà ấy. Thẩm Mẫn ăn hai miếng, tim không được khỏe liền lấy tay ôm lại. Hạ Tinh Thần nhìn thấy bà ấy như vậy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Nếu lần này mẹ bị phát bệnh mà không có cô ở bên thì mẹ sẽ phải lẻ loi hiu quạnh một mình nằm trên giường bệnh này sẽ khổ sở biết bao? Nếu khi phát bệnh mà không có ai phát hiện sẽ càng nguy hiểm hơn.
Cô cảm thấy rằng mình đã rất bất hiếu, khi đã không làm tròn bổn phận trong suốt bao nhiêu năm.
“Con đừng lo lắng, đây chỉ là bệnh cũ mà thôi, mẹ đã quen rồi.” Thẩm Mẫn biết trong lòng cô đang không ổn nên an ủi cô, giọng nói cũng rất yếu ớt: “Để bác sĩ kê một ít thuốc, uống rồi thì sẽ không còn vấn đề gì nữa đâu.”
Hạ Tinh Thần im lặng một lúc, đặt cháo sang một bên, nghiêm túc thảo luận với Thẩm Mẫn: “Mẹ, mẹ quay về với tụi con đi. Hôm nay bác sĩ đã nói với con rằng cơ thể của mẹ cần phải thực hiện phẫu thuật ghép nối động mạch vành, con vừa mới kiểm tra rồi, có một số bệnh viện ở Kinh Đô nổi tiếng về việc thực hiện ca phẫu thuật này.”
Thẩm Mẫn không nói. Hạ Tinh Thần đỏ mắt, bướng bỉnh nhìn bà ấy chằm chằm: “Nếu mẹ không đi, con cũng sẽ ở lại đây với mẹ.”
“Con đang nói cái gì vậy. Con có cuộc sống riêng của mình ở Kinh Đô, làm sao có thể ở đây với mẹ được.” Thẩm Mẫn không đồng ý.
“Dù sao thì con cũng đã quyết định như vậy rồi.” Hạ Tinh Thần lại bưng cháo lên, đút cho bà ấy ăn tiếp: “Nếu mẹ không đi, con sẽ luôn ở đây chăm sóc cho mẹ. Cùng lắm thì để để Hạ Đại Bạch với ba nó quay về.”
Thẩm Mẫn biết rằng cô đang khích mình. Hạ Tinh Thần thở dài và nói tiếp: “Mẹ, nếu mẹ không thích Kinh Đô, đợi mẹ phẫu thuật xong và hồi phục con sẽ đưa mẹ trở về ngay. Như vậy ổn chứ?”
………………
Đêm. Thẩm Mẫn ngủ trên giường lớn, Hạ Tinh Thần nằm trên giường bệnh nhỏ bên cạnh bà ấy. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào căn phòng bệnh chật hẹp, cô liếc nhìn mẹ mình một cái rồi mới nằm xuống lại.
Bây giờ Hạ Đại Bạch đang ở nhà thím Lý cũng không biết là đã ngủ hay chưa, nhưng cô hy vọng là thằng bé không có nghịch ngợm phá phách.
Rồi cô lại nghĩ đến Bạch Dạ Kình. Anh bận đến thế, chỉ sợ đến giờ anh vẫn chưa ngủ. Cuộc điện thoại vừa rồi đã bị gián đoạn, cô cũng không biết là liệu anh có yên tâm hay không.
Cô nghĩ vậy, rồi lấy điện thoại ra khỏi túi và thử bật lại. Tuy nhiên, nó thậm chí đã không còn một phần trăm pin nào nữa rồi. Cô đành phải bỏ cuộc, không dằn vặt nữa. Cô nhắm mắt lại và thiếp đi.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng cô chợt cảm thấy như mình đang mơ. Trong mơ, Bạch Dạ Kình đột nhiên xuất hiện. Cô với anh nhỏ nhẹ trò chuyện với nhau.
Giấc mơ này rất đẹp. Tuy nhiên, nó chỉ là một giấc mơ. Làm sao anh có thể ở đây được?
Hạ Tinh Thần trở mình và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ trở lại thì đột nhiên có âm thanh ở cửa. Cánh cửa phòng bệnh chậm rãi từ bên ngoài đẩy ra. Động tác rất nhẹ, nhưng Hạ Tinh Thần vẫn tỉnh dậy.
Cô nghĩ rằng đó là y tá đi kiểm tra phòng. Nên miễn cưỡng ngồi dậy khỏi chiếc giường nhỏ, nheo mắt nhìn ra cửa. Ánh sáng ngoài cửa, bởi vì cửa được đẩy ra, chiếu vào, khiến người ta miễn cưỡng có thể nhìn rõ bóng dáng cao lớn đi vào phòng bệnh. Khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo của người đàn ông lờ mờ xuất hiện trong ánh sáng mờ ảo.
Hạ Tinh Thần sững sờ, ngồi trên giường không nhúc nhích được, cảm giác mình đang nằm mơ.
Người đàn ông nhẹ nhàng đi vào, liếc nhìn cô một cái, sau đó đi tới giường lớn xem tình hình của Thẩm Mẫn.
Hạ Tinh Thần phản ứng ngay lập tức, đây không phải là một giấc mơ, mà là… anh thực sự đang ở đây! Sao lại như vậy được chứ?
Cô nhanh chóng mang giày vào, ngồi dậy khỏi giường và đi về phía anh. Với tầm nhìn mờ mịt, anh vẫn đang kiểm tra giấy chẩn đoán bệnh treo trên giường của Thẩm Mẫn mà không hề quay lại. Nhưng khi nghe thấy động tĩnh phía sau, anh đã đưa tay ra phía sau kéo cô lại.
Trái tim cô chợt ấm áp gần như theo bản năng, cô đặt tay mình vào lòng tay anh. Lòng bàn tay của người đàn ông ấm áp và to rộng, bàn tay cô với mới chạm vào anh, anh đã nắm chặt nó và giữ nó trong lòng bàn tay của mình. Đó hoàn toàn là một cảm giác chân thật!
“Tại sao anh lại ở đây?” Hạ Tinh Thần nhỏ giọng hỏi. Trái tim cô đang dậy sóng, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Đương nhiên, Bạch Dạ Kình sẽ không nói rằng cuộc điện thoại ban nãy của cô đã bị đứt đoạn đúng lúc cô chỉ nói là mình đang ở trong bệnh viện chứ không có câu tiếp theo. Anh đến nhà Thẩm Mẫn, đánh thức người hàng xóm bên cạnh và hỏi rõ tình hình rồi anh mới tìm đến bệnh viện.
Anh quay lại và hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”
“Là bệnh cũ của mẹ mà thôi...” Hạ Tinh Thần thở dài: “Bác sĩ nói rằng phải chuyển đến bệnh viện Kinh Đô để làm phẫu thuật ghép nối động mạch vành, bệnh viện ở Lương Thành không thể làm được.”
Bạch Dạ Kình gật đầu, xem như là đã hiểu: “Anh sẽ bảo Dật Trần thu xếp.”
Hạ Tinh Thần nhìn anh và lắc đầu: “Em không muốn làm phiền anh. Lần trước chuyện của ba em đã phải tìm đến anh rồi, nhưng lần này vẫn chưa quá tệ. Em đã tự mình kiểm tra một vài bệnh viện rồi, đưa mẹ em đến đó cũng ổn.”
Cô biết anh rất bận. Cô không muốn anh lo lắng cho cô nữa. Chuyện của anh, cô không thể giúp được gì, vì vậy điều duy nhất cô có thể làm cho anh là giải quyết việc của mình, không gây thêm rắc rối cho anh nữa.
Tuy nhiên, lời nói này rõ ràng khiến Bạch Dạ Kình không vui: “Em nhất định phải rạch ròi với anh như vậy sao?”
“… Em không có ý đó.”
“Vậy thì để anh thu xếp, em chỉ cần chịu trách nhiệm thuyết phục dì Thẩm quay về Kinh Đô là được.”
Bạch Dạ Kình vẫn luôn như vậy, mọi quyết định đều do anh quyết định, không có chỗ cho việc phản bác. Độc đoán vẫn là độc đoán, nhưng cũng đủ để khiến cho một người phụ nữ cảm thấy an tâm và an toàn. Có vẻ như chỉ cần anh ở bên, mọi chuyện đều có thể được giải quyết một cách dễ dàng. Có anh bên cạnh, trời sập xuống cũng không phải là chuyện khủng khiếp.
Hạ Tinh Thần không còn đôi co với anh nữa, bởi vì như vậy là đang làm bộ, cô ngoan ngoãn để anh sắp xếp.
Hai đứa nói chuyện sợ đánh thức mẹ, nên Hạ Tinh Thần kéo anh ra ngoài. Trước khi rời khỏi phòng bệnh, cô tìm thấy một chiếc khẩu trang trong túi áo gió của anh, kiễng chân lên để đeo cho anh. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào qua ô cửa sổ nhỏ, cô nhìn thấy vẻ mặt của anh vô cùng mệt mỏi, trong mắt còn có tia máu.