Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 232: Chương 232: Hạ Đại Bạch mất tích (2)




Hạ Tinh Thần sẽ không ngu ngốc đến mức cảm thấy hiệu suất làm việc của cô và anh Ngô sẽ cao hơn Bạch Dạ Kình. Chỉ sợ anh đang bận, thuộc hạ anh còn có nhiều người như vậy, bọn họ nhất định có thể cứu Đại Bạch!

Cho nên cô không chút suy nghĩ, lấy điện thoại từ trong túi ra. Nhưng mà di động của cô đã hoàn toàn ướt đẫm, căn bản là không thể gọi điện được. Cô mượn di động của anh Ngô gọi đến số điện thoại cá nhân của anh, điện thoại vang lên nhưng lại không có người nghe máy.

Trong lòng cô cảm thấy hơi tuyệt vọng, nghe từng tiếng “tít tít” kia chỉ cảm thấy chưa bao giờ muốn nghe âm thanh này hay muốn gặp anh như bây giờ.

Lúc cô đang gấp gáp đến độ xoay vòng, cảnh sát đột nhiên cao giọng nói: “Tìm thấy rồi! Chiếc xe này bây giờ còn ở trên đường, nhìn hướng đi có vẻ là đến Chung Sơn, bây giờ chúng ta chỉ cần định vị được là có thể lập tức đuổi kịp: “

“Thật sao? Bây giờ chúng ta đi nhanh thôi!” Lời của cảnh sát khiến cô cảm thấy có hy vọng. Tắt điện thoại theo sau bọn họ.

...

Xe cảnh sát đi theo chiếc xe kia thẳng đường tới Chung Sơn. Kết quả, bọn họ cuối cùng vẫn chậm vài bước.

Chiếc xe kia vượt qua từng trạm kiểm soát, đi vào một tòa nhà, biến mất không thấy tăm hơi.

Cảnh sát vội vàng từ trên xe chạy xuống, nói với nhân viên gác cổng vài câu, lúc vị cảnh sát kia trở về sắc mặt đã thay đổi.

“Cô Hạ, có phải cô đắc tội gì với nhân vật lớn này hay không?”

“... Hả.” Nhà họ Tống, người nào cũng được xem là nhân vật lớn!

“Nghe nói, chủ nhân của nơi này là người có địa vị cao nhất…” Lúc cảnh sát nói chuyện, giọng nói đè thấp, ngón tay chỉ chỉ về tòa nhà: “Chúng ta không thể đi vào được, bọn họ còn giục chúng ta phải nhanh rời đi.”

“Chẳng lẽ, con trai tôi bị trói ở bên trong cũng chỉ có thể mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm?” Hạ Tinh Thần càng nghe càng cảm thấy chắc chắn là người nhà họ Tống.

Cảnh sát cũng không có cách nào: “Cô Hạ, cô có thể đắc tội với người quan trọng như vậy, tôi thấy… quan hệ của cô cũng tất nhiên không đơn giản. Hiện tại cô tìm chúng tôi, chúng tôi cũng không có cách nào, không bằng cô tìm người bạn khác của cô thử xem.”

Cảnh sát vừa nói xong, đã có người mặc quân phục mang theo súng đi đến gõ gõ cửa sổ xe: “Nếu không có chuyện gì thì đừng ở chỗ này nữa! Mời các người nhanh chóng rời đi!”

“Vâng vâng vâng chúng tôi lập tức đi ngay.”

Cảnh sát kéo cửa sổ xe xuống, lên tiếng, súng của đối phương đen kịt khiến cho người ta cảm thấy hơi sợ.

Hạ Tinh Thần không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đẩy cửa xe cảnh sát đi xuống. Lúc này, bầu trời đã đen kịt, mưa không có dấu hiệu dừng lại, thân hình cô đơn đứng ở trong màn mưa, dường như gió thổi qua là có thể quật ngã cô. Nhưng mà giờ phút này, cô lại chỉ là người mẹ cương nghị, bất chấp tất cả, mưa gió cũng không sợ, cũng không sợ lạnh, súng cũng không sợ đi vào bên trong. Cô không thể để Đại Bạch xảy ra chuyện!

“Đứng lại! Cô là ai!” Thế nhưng vừa mới tiến lên một bước, đã bị người ta trực tiếp từ phía sau xách cổ áo.

“Anh buông tôi ra!” Cô giãy giụa. Bởi vì lo lắng, lực độ có chút mãnh liệt. Nhưng cho dù mãnh liệt đến đâu cũng không phải là đối thủ của những người tham gia quân ngũ. Cô bị người ta xách lên, thô bạo ném xuống, cả người lăng vài vòng, trên mặt lập tức bị thương: “Nơi này là nơi cô có thể đi vào sao? Mau đi đi!”

“Anh để tôi đi vào! Con trai tôi ở bên trong!” Cố nhịn đau, bò dậy khỏi mặt đất, lập tức túm chặt ống quần đối phương năn nỉ. Nhưng đối phương lại thờ ơ, chỉ cảm thấy cô là người phụ nữ điên quậy phá, một chân đá văng đi.

Bên ngoài mưa to tầm tã, Hạ Tinh Thần vô cùng đau khổ, trong nhà giờ phút này lại là vừa ấm áp vừa ôn hòa.

Lò sưởi trong nhà từ từ bốc cháy, ngọn lửa lóe lên sưởi ấm toàn bộ bầu không khí trong phòng. Hạ Đại Bạch vừa xuất hiện đã được lão phu nhân ôm vào trong ngực hôn hôn thắm thiết.

“Bà nội, đã lâu không gặp.” Hạ Đại Bạch vui vẻ chào hỏi.

“Cũng không phải là đã lâu không gặp. Bà nội không đến tìm con, con cũng không tới tìm bà nội. Bà nội rất đau lòng đó.” Bạch lão phu nhân ngồi xuống ghế sô pha, ôm cậu nhóc trên đùi mình.

Hạ Đại Bạch dỗ dành lão phu nhân, tay nhỏ vuốt vuốt gương mặt giả vờ tức giận của bà ấy: “Bà nội, bà đừng trách Đại Bạch, là ba không tốt. Ba bận quá, không dẫn Đại Bạch tới gặp bà nội.”

“Ừ, đúng là ba con không tốt, quay về bà phải dạy dỗ ba con thật đàng hoàng mới được.” Vẻ mặt lão phu nhân cưng chiều, nào có thể trách cháu cưng bảo bối của mình được? Lại quay đầu lại nói với thím Lâm: “Thím Lâm, nhanh vào trong phòng bếp lấy bánh ngọt làm lúc chiều lên đây.”

Dứt lời, lại quay đầu mỉm cười với cháu cưng bảo bối: “Cục cưng nhỏ của bà, nếm thử tay nghề bà nội nhé, là bà nội đích thân làm cho cháu đấy.”

Lão phu nhân đeo găng tay, nhéo một miếng bánh ngọt nhỏ do thím Lâm đưa lên, bỏ vào cái miệng nhỏ của Hạ Đại Bạch. Nhóc con ăn ngon lành, nhưng mà ăn được một nửa thì đột nhiên nhớ tới cái gì, vội trượt xuống đùi lão phu nhân.

“Bà nội, có thể cho con mượn điện thoại dùng một chút không?”

“Đương nhiên có thể, con phải gọi điện thoại cho ai sao?” Lão phu nhân hỏi, dùng ánh mắt ra lệnh cho người hầu, người hầu cung kính đưa điện thoại tới.

Hạ Đại Bạch nói: “Con phải gọi điện thoại cho Đại Bảo nhà con, chú Ngô không đón được con, Đại Bảo chắc chắn sẽ bị dọa sợ!”

Nhóc con vừa nói, vừa ấn dãy số quen thuộc.

Lão phu nhân thấy dáng vẻ cậu nhóc vừa hiểu chuyện vừa thân thiết như vậy, trong lòng càng thích cháu trai mình hơn. Nhưng mà nghĩ lại, lại nhớ tới người phụ nữ trung niên lần trước, ấn đường nhíu chặt lại. Thông gia như vậy bà ấy tuyệt đối không cần! Hiện tại chuyện cũ đã qua, đặc biệt lại có cháu trai bảo bối, bà còn muốn sống thêm mấy năm!

“Ối sao điện thoại của Đại Bảo không gọi được nhỉ?” Hạ Đại Bạch lẩm bẩm, hàng mi nhíu lại, gọi thêm một lần nữa, vẫn như cũ không gọi được.

“Không vấn đề gì đâu, có thể là tín hiệu không tốt lắm, đợi một lát. Đợi lát nữa tín hiệu tốt hơn chúng ta lại gọi lại.” Lão phu nhân an ủi nhóc con.

Lúc này điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên. Thím Lâm đi nhận, điện thoại là từ cổng gác. Bà ấy nghe xong sau đó đi đến bên cạnh lão phu nhân.

Lão phu nhân hỏi: “Có việc gì?”

Thím Lâm liếc nhìn bà một cái, lại nhìn thấy nhóc con đang rối rắm vì không gọi điện được. Lão phu nhân đứng dậy, đi vào trong một góc, thím Lâm nói: “Bên ngoài có một người phụ nữ tới gây chuyện, vẫn luôn ở ngoài gõ cửa, ồn ào nhốn nháo rất lớn.”

“Ai dám ở chỗ này gây sự?” Lão phu nhân sắc mặt không tốt lắm: “Biết rõ là người nào không?”

“Sĩ quan phụ tá vừa kiểm tra thân phận, nói người đó là… Hạ Tinh Thần, hỏi ngài muốn xử lý như thế nào.”

“Hạ Tinh Thần?” Lão phu nhân nghiền nhẫm ba chữ này, hừ lạnh một tiếng, nói nhỏ: “Quả nhiên cô ta cũng giống như mẹ của cô ta vậy, ồn ào nhốn nháo. Còn có thể xử lý như thế nào? Nói cho cô ta biết, thằng bé ở bên trong nhưng không cho phép cô ta tiến vào nửa bước! Còn nữa… Tống cổ cô ta nhanh đi. Lát nữa Lan Diệp nói muốn qua đây chào hỏi, đừng làm cho người Nhà họ Lan nhìn thấy mà chê cười chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.