Đêm, sâu thẳm.
Bên trong ngôi nhà tây được xây dựng kỳ công, tất cả đồ đạc đều là vật vô giá.
Hạ Tinh Thần nằm mê man trên giường. Đây là một chiếc giường lớn kiểu cổ điển, mỗi hoa văn trên nó đều được thợ thủ công tự tay chạm khắc
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, mấy người lần lượt bước vào, tất cả đều đứng thẳng tắp ở cửa, cung kính đón người đàn ông cuối cùng bước trên thảm đi vào.
Cả căn phòng đều rất tối, Hạ Tinh Thần rất cố gắng mở mắt ra để nhìn những người đang đi tới, nhưng, chỉ có thể vô tri vô giác nhìn thấy một bóng người cao lớn, rắn rỏi. Dưới ánh trăng, cô mơ hồ có thể cảm nhận được khí chất mạnh mẽ khiến người khác không khỏi cúi đầu của người đàn ông này.
“Là cô ấy?” Giọng người đàn ông trầm xuống.
“Vâng. Thưa ngài. Cô ấy là người duy nhất được chọn trong ngân hàng máu.”
Người đàn ông phất tay, toàn bộ những người vừa mới đi vào, lập tức im lặng lui ra ngoài, như thể từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.
…
A! Thở gấp một tiếng, Hạ Tinh Thần đột nhiên mở mắt. Bên ngoài trời đã là một ngày nắng đẹp, trên tấm lưng mảnh mai của cô, vẫn còn lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cô vừa mới mơ một giấc mơ! Mộng xuân! Trong giấc mơ, có một người đàn ông, nhưng cô lại không thể nhìn rõ mặt của anh ta. Người đó là ai?
Hít một hơi thật sâu, ôm chăn bông, chậm rãi ngồi dậy. Tuy nhiên, cơ thể giống như bị một chiếc xe nặng cán qua, chỗ nào cũng cảm thấy đau đớn.
Cau mày.
Nếu thật sự là mơ, giấc mơ này… Cũng quá thật rồi!
Hạ Tinh Thần không nói nên lời với chính bản thân mình!
Từ lúc nào mà cô đã mê trai đến mức này rồi! Rõ ràng là đã có bạn trai, lại có thể mơ thấy mình làm chuyện đó với một người đàn ông lạ. Càng nực cười hơn nữa là… Cô mơ hồ nhớ được, người đàn ông kia nói rằng cô phải sinh con cho anh ta?
Thật buồn cười! Bây giờ cô mới mười tám tuổi, tại sao cô phải sinh con cho anh ta! Anh ta nghĩ anh ta là ai?
Nhưng, không ngờ là giấc mơ đẹp đẽ và kỳ lạ nà, quấn lấy Hạ Tinh Thần ròng rã một tuần. Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng, tất cả những điều này căn bản không phải là một giấc mơ, bởi vì nó quá chân thật...
Chân thật đến nỗi, cô có thể nhớ được hormone nam tính, mạnh mẽ đến từ người đàn ông đó, thậm chí… Cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt lạnh lùng không chút ấm áp của anh ta.
Con ngươi như vực sâu thẳm, cao quý, trầm lặng và bí ẩn...
Anh ta kiêu căng ngạo mạn như vậy. Tự cao tự đại, như thể không phải là người cùng thế giới với cô. Trong thực tế, chắc sẽ không có người đàn ông nào giống như vậy đâu!
Vì vậy, Hạ Tinh Thần lại càng cảm thấy đây là một giấc mơ, chỉ là một giấc mơ mà thôi!
…
Hai tháng sau.
Hạ Tinh Thần đang học tiếng anh ở trong phòng. Khi học đến phần của Shakespeare, dạ dày của cô đột nhiên cuồn cuộn như sóng biển.
“Ọe!” Không thể nào chịu đựng nổi, cô che miệng, đẩy cửa phòng ra, rồi lao vào nhà vệ sinh. Mở nắp bồn cầu ra, ngồi xổm xuống, nôn khan.
“Cô chủ, cô không sao chứ?” Người giúp việc nghe thấy tiếng động vội vàng chạy tới, vỗ nhẹ vào lưng cô.
Tiếng động quá lớn, Hạ Tinh Không ở phòng khác đẩy cửa ra, thấy cô như vậy, cô ta ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi: “Chị, chị ăn nhầm cái gì à?”
Hạ Tinh Thần thật sự không có chút sức lực nào để đáp lại lời của cô em gái cùng cha khác mẹ này, chỉ có thể vươn tay xả toilet, yếu ớt đứng dậy, vừa muốn đi ra ngoài, kết quả dạ dày lại cuộn lên một cơn khó chịu nữa.
Mình thế này là sao đây? Lẽ nào thật sự ăn phải đồ hỏng rồi?
Ngày hôm sau.
Hạ Tinh Thần đến bệnh viện để kiểm tra, bạn trai Hứa Nham cũng đi cùng cô.
Họ đến khoa dạ dày trước. Kết quả, bác sĩ lại bảo cô chuyển đến phụ khoa.
“Bác sĩ, anh nói gì vậy? Có phải anh nhầm lẫn gì không?
Kết quả kiểm tra, khiến cả Tinh Thần và Hứa Nham sợ đến biến sắc.
“Nhầm lẫn cái gì? Bây giờ người trẻ tuổi các cậu không bao giờ chú ý, tuổi còn nhỏ đã mang thai, lúc làm thì đâu có sợ, đến bây giờ mới biết sợ sao.”
“Tôi… Tôi và bạn gái tôi căn bản chưa làm đến bước đó!” Khuôn mặt Hứa Nham đỏ bừng, giải thích.
Bác sĩ đẩy cặp kính lên sống mũi, nhìn Hứa Nham, rồi nhìn Hạ Tinh Thần, người đang sững sờ ở đó, nói với giọng điệu sâu xa: “Chuyện này thì phải hỏi bạn gái cậu đã xảy ra chuyện gì. Hai người chưa đi đến bước đó, thì cũng có thể là cô ấy và một người khác đã đi đến bước đó rồi thì sao?”
Hứa Nham giật mình.
Lời nói của bác sĩ, như một chiếc búa nặng giáng xuống.
Anh quay lại nhìn Hạ Tinh Thần, không dám tin. . ngôn tình tổng tài
Hạ Tinh Thần lắc đầu, môi cô run lên một chút: “Em… Em chưa từng phát sinh quan hệ với bất cứ người đàn ông nào hết…”
Những lời này, rõ ràng là khẳng định, nhưng, trong lòng lại không chắc chắn, bản thân cô biết rõ hơn ai hết. Nếu như cô thực sự có con, lời giải thích duy nhất, chính là vào đêm đó...
Không phải là một giấc mơ!
“Được rồi được rồi, cô cũng không phải thánh mẫu, không gieo hạt thì có thể nảy mầm được sao? Cô hãy tự mình cẩn thận nghĩ xem, có phải đã lâu rồi cô không có kinh nguyệt hay không, gần đây rất hay buồn ngủ đúng không, có phải lúc nào cũng cảm thấy hoa mắt, chóng mặt không?”
“...” Hạ Tinh Thần bị bác sĩ hỏi một loạt các câu hỏi, bất giác không nói nên lời.
Có bị trời đánh, chắc cũng có loại cảm giác này.
Sau khi từ bệnh viện trở về, sắc mặt của Hạ Tinh Thần và Hứa Nham đều tái nhợt.
Trong đại sảnh nhà họ Hạ, cô quỳ trên mặt đất, vẻ mặt của ba Hạ, Hạ Quốc Bằng lạnh lùng, ngồi trên ghế chính.
“Nếu con đã nói đứa bé không phải là của Hứa Nham, vậy con nói đi, đứa bé này rốt cuộc là con của ai?” Ông ta lạnh lùng chất vấn.
“... Con không biết.” Giọng Hạ Tinh Thần như lơ lửng trôi trong không trung. Câu trả lời cho câu hỏi này, cô cũng rất muốn có ai đó nói cho mình biết.
“Con không biết? Con còn dám nói dối!” Hạ Quốc Bằng không nén được tức giận, “đùng” một tiếng, bàn tay đập mạnh vào tay ghế: “Ba hỏi lại lần nữa, đứa nhỏ này rốt cuộc là con ai!”
“Ba, ba không cần hỏi nữa, cho dù có hỏi thế nào đi chăng nữa thì con vẫn không biết.”