Đêm tối, xe dừng ngay trước cung điện Bạch Vũ.
Mùa đông vào lúc này, cả quảng trường trung tâm tráng lệ, suối phun nước vẫn còn hoạt động, dòng nước nhiều màu theo cột nước phun lên khiến cho cả thành phố thêm phần phong tình.
Xung quanh quảng trường là các cửa hàng, đèn lồng đỏ một mảnh treo trên cao.
Cô không xuống xe mà an vị ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngẫu nhiên ở trên quảng trường sẽ có các đôi nắm tay nhau đi qua khiến cho cô không nhịn được xuất thần.
Giữa cô và Bạch Dạ Kình hình như nắm tay đơn giản hay một buổi hẹn hò bình thường cũng không có.
Hẹn hò với anh mà nói là một loại xa xỉ.
Cô đã tự giác đến như vậy rồi.
Lúc đang nghĩ đến thất thần thì nghe thấy lái xe nói: “Cô Hạ, Tổng thống ra rồi.”
Đối phương vừa dứt lời thì lập tức đẩy cửa xe xuống, đến chỗ cô ngồi mở cửa xe cho cô.
Cô xuống xe, xa xa nhìn thấy anh từ cửa cung điện đi ra. Cả người chói mắt như vậy, áo khoác màu xám mặc lên người, phía sau lại có một đám vệ sĩ vây quanh.
Vừa ra, anh đã thấy được cô. Khoảng cách hai người không gần không xa, vượt qua đám người, hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt thâm thúy.
Anh dừng chân đứng lại.
Sau đó phất tay với cô.
Cô mỉm cười khoác chặt áo khoác sau đó đi về phía anh.
Anh cúi đầu nói gì đó với Lãnh Phi ở bên cạnh, Lãnh Phi nhìn cô hơi gật đầu xem như chào hỏi, sau đó giao chìa khóa xe cho anh.
Hạ Tinh Thần đến gần, chiếc xe màu đen khiêm tốn có rèm che được anh tự tay mở cửa.
“Lên xe đi.”
“Anh lái xe sao?”
Bạch Dạ Kình trực tiếp dùng hành động đáp lại cô. Anh ngồi vào chỗ tay lái, chở cô rời khỏi quảng trường. Trong kính chiếu hậu, Lãnh Phi mang theo một đám vệ sĩ lái xe bảo vệ từ xa. Không quấy rầy bọn họ nhưng vẫn giữ khoảng cách bảo vệ.
Trong xe có hơi ấm, cực kì ấm áp.
Hạ Tinh Thần cởi áo khoác xuống, gấp gọn để trên đầu gối.
Cô nhìn sang bên cạnh đánh giá cái người đang chuyên tâm lái xe, sắc mặt anh bình thản, nhìn không ra chút biểu tình gì. Trong lòng cô chần chờ, hiện tại có phải người này đang tức giận với cô hay không.
Nghĩ nghĩ đột nhiên cô đưa tay qua nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay phải của anh.
Đôi mắt bình tĩnh của anh vẫn theo dõi giao thông trên đường thoáng động. Không nhìn cô nhưng lại nhìn vào tay cô. Đôi mắt như có sóng nước di chuyển, nhưng lại không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Hạ Tinh Thần sợ anh gạt tay cô ra nhưng mà anh không thế, chẳng qua không đáp lại cô mà thôi.
Đợi một lúc lâu anh vẫn chuyên chú lái xe, không thèm nhìn cô. Cô không khỏi ngượng ngùng, cảm thấy rất không thú vị, ngón tay giật giật muốn trượt khỏi mu bàn tay của anh.
Nhưng mà vẫn chưa rút tay thì anh lại nắm chặt ngón tay cô, nháy mắt tự nhiên đặt tay cô vào trong tay mình đặt lên đùi anh.
Bàn tay của người đàn ông to lớn, kiên cố hữu lực, lòng bàn tay vì cầm súng mà có vết chai khiến cho người ta cảm thấy lòng người yên ổn, cảm giác cực kì an toàn.
Nụ cười trên mặt cô càng sâu thêm, ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy đầu ngón tay của anh: “Hiện tại chúng ta đi đâu?”
Ngay cả giọng nói cũng không tự chủ nhu hòa hơn nhiều.
“Một lát nữa sẽ biết.” Bạch Dạ Kình không trực tiếp trả lời cô.
Hạ Tinh Thần bĩu môi nhìn anh vài lần: “Không phải cho em chút kinh hỉ chứ? Không thể nào là cầu hôn được rồi, anh chẳng có chút lãng mạn nào, nhất định sẽ không làm loại chuyện như vậy.”
Cô tự hỏi lại tự phủ định mình.
“Không phải đã cầu hôn rồi sao?”
“Như vậy mà cũng gọi là cầu hôn sao?” Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Bạch tiên sinh, tuy anh không có kinh nghiệm cầu hôn nhưng mà trên tivi lúc nào cũng có. Hoa tươi, rượu ngon, pháo hoa, nhẫn, quỳ một gối xuống, thiếu một thứ cũng không được xem là cầu hôn. Hiện tại em còn chưa gả cho anh đâu, cho nên có phải ngày nào đó anh bổ sung đủ hay không?”
Bạch Dạ Kình có vẻ đăm chiêu nhưng không tiếp lời cô.
Hạ Tinh Thần kéo ngón tay của anh: “Em chọc anh chơi thôi, anh không cần để ý.”
Tuy cô rất hâm mộ thậm chí khao khát lãng mạn như vậy nhưng mà dù sao cô đã qua thời kì thiếu nữ, cô biết mấy thứ đó cũng chỉ có trong phim mà thôi. Hơn nữa, Bạch tiên sinh là người như thế, muốn anh lãng mạn, xem chừng…
Ừ, khó mà tưởng tượng được.
Anh liếc mắt nhìn cô, lại nắm chặt tay cô hơn, đột nhiên hỏi: “Sau này em có tính toán gì không?”.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục |||||
“Sao cơ?” Hạ Tinh Thần bị anh thình lình hỏi một câu như thế hơi bị dọa sợ. Loại vấn đề này không phải lúc chia tay mới hỏi sao? Cô không hiểu nhìn anh.
Bạch Dạ Kình nhìn thấu tâm tư của cô liền giải thích: “Anh nói là sau khi kết hôn em có tình toán gì khác không? Hoặc là hiện tại có suy nghĩ gì không?”
Hiểu rõ ý anh, Hạ Tinh Thần nghĩ nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: “Trước kia khi anh chưa xuất hiện, em vẫn không có suy nghĩ gì. Mỗi ngày mở mắt ra chỉ nghĩ sau này làm sao để gánh phí sinh hoạt và đi học của Đại Bạch. Cho nên mấy năm qua ngoại trừ chăm sóc cho Đại Bạch thì hầu hết thời gian để đi học, học đủ thứ để có thể tiến vào cơ quan chính phủ bởi vì lương cao.”
Bạch Dạ Kình nắm chặt tay cô: “Sau này việc này em sẽ không cần nghĩ nữa, có thể nghĩ thành chuyện khác.”
“Chuyện khác sao?” cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thật ra em không thích đi làm ở chính phủ, vừa buồn tẻ vừa nghiêm túc, mỗi ngay như mang theo gồng xích mà sống cho nên nếu có thể lựa chọn, em càng muốn mở một quán café ở bờ biển.”
Nhắc tới chuyện này, cô nở nụ cười, trong mắt gợn sóng, cực kì trong suốt, lại cực kì động lòng người.
“Mở mắt ra là có thể nghe thấy tiếng sóng biển, ra khỏi cửa là có thể ngửi được mùi nước biển mặn chát, ánh mắt trời hắt lên giường, mỗi ngày không cần để ý chân trần chạy tới chạy lui. Bên cạnh có con, còn có...” Cô nhìn người đàn ông nào đó, chữ kia cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Hiện thực cực kì đáng khao khát.
“Nhưng mà những thứ này đều là ảo tưởng, chờ hết năm con tìm được trường học rồi, nếu tất cả đều sóng yên biển lặng, em sẽ tìm một công ty phiên dịch làm phiên dịch viên.”
Cô biết anh nhất định không làm được.
Anh là Tổng thống một nước, không phải là người bình thường như cô.
Nhưng mà ngay cả như vậy cô cũng không biết có bao nhiêu mất mác. Qúan café nơi bờ biển cùng lắm chỉ là giấc mộng của cô mà thôi, cô còn có giấc mộng tưởng lớn hơn là anh.
Giấc mộng đó có thể nắm tay anh đi hết cuộc đời, còn có sinh cho anh bảo bảo thuộc về hai người bọn họ.
Giấc mộng này nếu có thể trở thành hiện thực mà nói thì cuộc đời này có chết cũng không có gì đáng tiếc.