Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 151: Chương 151: Kéo người đến tìm cô ta hỏi tội 2




“Con nhỏ đó lợi hại như vậy sao?” Bà béo đánh mạt chược ra: “Bình thường trông cũng khá là nhẹ nhàng mà.”

“Tất cả chỉ là giả dối mà thôi!”

“Vết thương lòng của bà thực sự không hề nhỏ nhỉ! Không phải chúng ta cũng đã quen biết nhau ba đến năm năm rồi sao. Giọng điệu này, dù thì nào thì cũng nên giúp bà thôi. Lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau đi, cho dù có là một con nhỏ lợi hại đến đâu cũng không sợ không giải quyết được.” Một quý bà khác cũng nói theo.

Lý Linh bây giờ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, đang rất nhàn nhã chờ Hạ Tinh Thần đến. Bà ta cũng sợ ngài Tổng thống vô cùng, nhưng hôm qua Hứa Nham cũng đã nói rằng anh ta cũng không phải là loại người tùy tiện xem mạng người như cỏ rác. Chỉ cần nhắm vào điểm này, thì bà ta cũng không sợ khóc lóc om sòm.

Một lúc sau, quả nhiên Hạ Tinh Thần đã đến.

Vừa bước vào phòng riêng, mặt cô đã lạnh lại, đi thẳng về phía Lý Linh. Lý Linh mỉm cười, kỳ lạ bắt bí cô: “Ồ, có người chống lưng nên khác hẳn nhỉ, hùng hổ đến vậy.”

“Tôi hỏi bà, năm năm trước, có phải bà đã lén bán tôi đi không?!” Hạ Tinh Thần vừa mở miệng đã hỏi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt lạnh lùng.

“…” Lý Linh không ngờ cô lại đột ngột hỏi chuyện này, nắm tay quân mạt chược lắc lắc. Sự hổ thẹn chợt lướt qua khuôn mặt, một lúc sau mới nói: “Mẹ không biết con đang nói cái gì! Bán cái gì chứ? Không phải con đang yên ổn đứng ở chỗ này sao?”

“Tôi hỏi lại một lần nữa! Có phải bà đã nhận một khoản tiền của đối phương đưa cho? Có phải bà đã bỏ thuốc vào sữa mà tôi uống không?!” Hạ Tinh Thần gằn từng chữ một, giọng nói đã run lên, khuôn mặt lạnh lẽo đến mức khiến người ta sợ hãi.

Lý Linh cứ chối bay chối biến nhất định không thừa nhận, cũng không dám thừa nhận. Ban đầu thực sự là bà ta đã lén đem bán cô đi, không ngờ đối phương thực sự lại ép bà ta sinh đứa nhỏ ra.

Để bản thân có sức mạnh hơn, bà ta đứng dậy, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Hạ Tinh Thần, đời tư của con hỗn loạn rối bời, bị một tên đàn ông ngông cuồng không biết ở đâu ra làm cho to bụng, vậy mà con lại còn đổ cái tội đó lên đầu mẹ sao? Mưu đồ của con cũng nham hiểm quá rồi đấy, con nghĩ rằng như vậy có thể chia rẽ mối quan hệ giữa ba của con với mẹ sao? Để mẹ nói cho con biết, con nằm...”

“Chát…” Bà ta còn chưa kịp nói chữ “mơ” ra, thì Hạ Tinh Thần đã hung hăn tát bà ta một cái thật mạnh. Cái tát này này cô đã dùng một bụng tràn đầy sự tức giận và sức lực toàn thân để tát một cái, lòng bàn tay cô cũng đã đỏ bừng lên.

Lý Linh không thể nào tưởng tượng nổi Hạ Tinh Thần lại thực sự dám ra tay tàn nhẫn như vậy, bà ta bị tát đến mức cả người sững sờ một lúc. Ba quý bà khác ở bên cạnh cũng bị kinh hoàng trước dáng vẻ này của Hạ Tinh Thần. Khi định thần lại, chỉ nhìn thấy Lý Linh đang bổ nhào về phía cô như phát điên.

“Cô còn dám làm ra tay với tôi nữa sao? Cô lớn gan thật đấy!”

Lý Linh chưa bao giờ chịu ấm ức như vậy, đặc biệt là tại đây trước mặt nhiều vợ của quan chức, cái tát này của Hạ Tinh Thần hoàn toàn tát vào mặt mũi bà ta, bà ta đỏ mặt tía tai hét lên, vươn tay kéo tóc Hạ Tinh Thần, muốn dạy dỗ cho cô một bài học. Sắc mặt của Hạ Tinh Thần lạnh lùng lạ thường, trông cô giống như không cho phép ai đụng vào mình, khi Lý Linh kích động bổ nhào tới, cô tiện tay cầm cốc nước đá ở bên cạnh tạt thẳng vào người bà ta. Trên mặt Lý Linh nhận một cái tát, vốn dĩ đang nóng bừng bừng, nhưng lúc này, những cục đá trong ly nước đá tạt văng ra khiến bà ta run rẩy. Bà ta hắt hơi một cái, mái tóc ướt hỗn loạn rũ xuống vai, cả người trông nhếch nhác vô cùng.

“Tôi hỏi lại bà lần cuối cùng, năm đó… có phải là bà đã bán tôi đi không?!” Hạ Tinh Thần cố chấp nhìn bà ta chằm chằm.

Lý Linh định thần lại, sờ lên mặt, hằn học nói: “Vậy thì đã sao? Cô có thể đáng giá hai mươi triệu thì cô nên cười thầm đi! Cũng không biết là tên đàn ông mù nào mà lại phải lòng cô!”

Năm đó có người tìm đến bà ta để bàn về giao dịch này, bà ta cũng đã ầm thầm tiến hành, không hề đề cập nó với bất kỳ ai. Hai mươi triệu không phải là số tiền nhỏ, ai mà lại không muốn chứ?

Bà ta cũng không muốn hiểu, bây giờ làm sao mà Hạ Tinh Thần lại đột nhiên biết được? Bà ta đã giấu nó rất kỹ trong biết bao nhiêu năm qua. Chẳng lẽ... cha của đứa trẻ đã xuất hiện rồi sao?

Hạ Tinh Thần bóp ngón tay vào lòng bàn tay, các đầu ngón tay đều đang run rẩy. Khuôn mặt của Lý Linh vẫn còn đang sưng đỏ, vừa nhìn thấy bộ dạng này của cô thì có chút sợ hãi, yên tĩnh lùi lại một bước, nhìn về phía những bà vợ của quan chức đang sững sờ, đẩy bà ta một cái: “Các chị ơi, mọi người vừa hứa với tôi như thế nào?”

Mấy người lúc này mới tỉnh táo lại, cau mày nói: “Cô bé, cô làm ồn chúng tôi chơi mạt chược thì cũng kệ đi, lại còn ra tay đánh người ta nữa, huống hồ chi người này còn là mẹ của cô, đây là cô...”

“Xin bà đừng xúc phạm từ “mẹ”, bà ta không xứng làm mẹ của tôi, cũng không phải là mẹ của tôi!” Hạ Tinh Thần cắt đứt lời của đối phương.

“Tuổi còn trẻ, nhưng tính tình lại không hề thua kém nhỉ. Lý Linh, nhìn điệu bộ này thì thường ngày bà không dạy dỗ đàng hoàng rồi. Hôm nay, chủ yếu thì chúng tôi là dì, là những trưởng bối. Hôm nay, tôi sẽ dạy dỗ con gái bà cách kính trọng trưởng bối sao cho đúng mực!”

Một vài người nói, rồi tất cả đều lần lượt đứng dậy. Vợ của các quan chức này bình thường đã quen với việc làm trời làm đất rồi. Tất cả bọn họ ai nấy cũng đều mập mạp, trước mắt thì mọi người đều đang uy hiếp Hạ Tinh Thần, lên mặt bắt nạt cô. Không đợi Hạ Tinh Thần né tránh, có một người vươn tay túm tóc cô, một người khác thì lại giơ tay lên tát vào mặt Hạ Tinh Thần.

Đúng lúc này, cửa phòng vip đột nhiên bị người ta từ bên ngoài mở ra. Trước khi mọi người kịp nhìn rõ, thì một người đàn ông mặc vest đi vào, phi thân đá một cú.

“A…” Hai bà vợ bắt nạt Hạ Tinh Thần bị đá lăn một vòng, người ngã ngựa đổ, thảm hại lăn lộn trên mặt đất.

Ngay sau đó, một vài người đàn ông mặc đồ đen đi vào và đứng ở cửa. Khí thế bức người. Khi Lý Linh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn. Đây... sẽ không phải là người của ngài Tổng thống sao?

“Cô Hạ, cô không sao chứ?” Người đứng đầu lo lắng nhìn Hạ Tinh Thần từ trên xuống dưới một lượt.

Lúc này Hạ Tinh Thần mới hồi thần lại. Người đến là Thụy Cương, người dưới quyền của Lãnh Phi.

“Tôi không sao. Mà là anh đấy, tại sao anh lại ở đây?” Hơn nữa còn đến rất đúng lúc. Nếu muộn hơn một chút nữa, có lẽ bản thân cô thực sự phải chịu sự “dạy dỗ” của những người này rồi.

Thụy Cương nói: “Ngài biết rằng hôm nay cô sẽ tới đây để tìm người, vì vậy bảo chúng tôi đợi sẵn ở đây từ sáng sớm.”

Hóa ra là do anh sắp đặt. Cô nên nghĩ ra chứ. Có rất nhiều khi thực ra anh luôn suy nghĩ rất kỹ càng cho cô.

“Cô Hạ, vừa rồi là ai kéo tóc cô vậy?” Thụy Cương hỏi, giọng nói trở nên lạnh lùng.

Thực sự thì Hạ Tinh Thần cũng không biết là ai đã kéo cô, cảnh tượng ban nãy rất hỗn loạn, cô không thể nhìn rõ đó là ai. Ngược lại, quý bà mập mập từ dưới đất bò lên, tức giận nói: “Là tôi kéo đấy, sao hả? Cậu có thể làm gì tôi? Để tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu đã gặp phải chuyện lớn rồi! Cậu dám đá tôi một cái, cậu có biết tôi là ai không?”

Thụy Cương chế nhạo: “Tôi thực sự không biết bà là ai.”

“Cậu đã từng nghe nói đến Dương Minh Cảng chưa, tôi là vợ ông ấy!” Khi người đó nhắc đến chồng mình trông bà ta rất tự hào. Có thể thấy, bình thường cũng rất hay lấy cái danh này ra để làm mưa làm gió.

Hạ Tinh Thần biết Dương Minh Cảng là ai. Đó là một quan chức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.