Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 154: Chương 154: Không hiểu phong tình (1)




Sau khi trở về nhà, Hạ Tinh Thần đã gọi điện thoại cho Dư Trạch Nam.

Dư Trạch Nam đang thu dọn hành lý, nhìn thấy cuộc gọi của cô, anh ta nhanh chóng cầm điện thoại và nghe máy.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ừm. Tôi muốn hỏi anh xem tình hình của phu nhân thế nào rồi, bà ấy đã xuất viện chưa?” Hạ Tinh Thần vừa rót nước cho mình, vừa hỏi.

“Đợi một lát.” Dư Trạch Nam đóng cái rương lại, từ phòng tổng thống đi sang một phòng khác. Phu nhân Lan Đình đang pha sữa cho anh ta, anh ta đưa điện thoại cho bà ấy: “Điện thoại của Tinh Thần, muốn hỏi thăm bệnh tình của phu nhân.”

Phu nhân Lan Đình vừa nghe thấy cô gọi điện đến, trên mặt lộ ra một nụ cười, vội vàng cầm lấy điện thoại và nói: “Cô Hạ đã có tâm rồi.”

“Phu nhân, phu nhân gọi tôi là Tinh Thần được rồi. Bây giờ sức khỏe của phu nhân thế nào rồi, vẫn tốt chứ?”

“Đừng lo lắng cho tôi, tôi đã không sao rồi. Bây giờ tôi đã xuất viện, ngày mai tôi chuẩn bị trở về nước M. Ngày hôm đó tôi không dọa cô chứ?”

“Làm gì có chứ, nhưng tôi thật sự lo lắng. Bây giờ sức khỏe của phu nhân không sao là tốt rồi.”

“Tôi nghe Trạch Nam nói, cô cũng thuộc nhóm máu P sao? Cậu ấy nói hôm đó cô đã hiến máu cho tôi, mặc dù cuối cùng cũng không dùng được, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cô.”

“Phu nhân đừng lo lắng, sau này, ở nước M, phu nhân nhất định phải nhớ chăm sóc sức khỏe thật tốt. Ngộ nhỡ… tôi nói là ngộ nhỡ, lúc nào cần máu, phu nhân nhất định phải gọi điện thoại cho tôi càng sớm càng tốt. Nhưng tôi thật lòng hy vọng rằng mãi mãi sẽ không có lúc nào như vậy.”

Phu nhân Lan Đình mỉm cười, trong lòng tràn đầy nhẹ nhõm vui mừng và ấm áp, bà ấy không nhịn được mà cảm thán: “Cô là một cô gái vô cùng chu đáo, thật sự ngưỡng mộ ba mẹ của cô.”

Hạ Tinh Thần nhớ tới năm mình tám tuổi đã rời xa ba mẹ, trong lòng cũng vô cùng chua xót, cô chỉ nói: “Con gái của phu nhân cũng nhất định là một cô gái chu đáo.”

“Tôi thật lòng rất thích cô. Sau này, nếu như ngày nào đó may mắn tôi tìm được con gái,tôi nhất định phải bảo cô và con bé làm bạn với nhau.”

“Được, vậy tôi đợi đến ngày đó. Tôi tin rằng ngày đó sẽ rất vui.” Hạ Tinh Thần nghĩ, gác bỏ sự giúp đỡ của nhà họ Dư sang một bên, ngay cả Bạch Dạ Kình cũng đồng ý bỏ công sức ra, có lẽ sẽ nhanh chóng tìm được thôi.



Hạ Tinh Thần quấn chăn lại, dựa vào ghế sofa xem ti vi. Rất nhanh sau đó, cô đã trở nên đần độn. Cô quấn mình thành một quả bóng, ngã vào ghế sofa và híp mắt.

Khi nửa mê nửa tỉnh, cô lấy điện thoại dưới gối ra xem, bây giờ đã hơn mười giờ tối. Anh ấy nói buổi tối sẽ đến tìm mình, nhưng đã muộn như vậy rồi, sợ là anh ấy sẽ không đến.

Cô suy nghĩ, nhưng cuối cùng cô cũng không gọi điện thoại cho anh. Cô luôn sợ mình sẽ làm phiền đến anh, cho dù anh đang bận hay là anh đã ngủ rồi thì việc gọi điện thoại muộn như vậy cũng không phải là chuyện tốt.

Cô cầm điện thoại và thở dài một hơi, nhìn màn đêm bên ngoài, trong lòng cảm thấy có chút trống trải.

Cô đứng dậy và tắt ti vi. Gấp chăn lại, đặt ở một góc của sofa, cô tắt đèn phòng khách và chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên. Trong không gian tối tăm, màn hình điện thoại phát ra ánh sáng yếu ớt. Cô đang mơ mơ màng màng, khi nhìn thấy hai từ “Tiểu Bạch” trên màn hình, cô lập tức tỉnh táo lại.

“A lô.” Gần như cô nghe máy ngay lập tức, ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra được, trong giọng điệu của mình mang theo một sự mong đợi vô cùng mạnh mẽ.

“Ngủ rồi sao?” Anh có thể nghe ra được giọng nói của cô đang mơ mơ màng màng. Hạ Tinh Thần “ừm” một tiếng: “Vừa rồi xem ti vi ở ghế sofa, tôi đã ngủ thiếp đi một lúc. Còn anh thì sao? Vẫn đang bận sao?”

“Em xuống đây.”

“…” Hạ Tinh Thần sững sờ, sau đó cô lập tức chạy tới bên cửa sổ trong phòng: “Anh đang ở dưới lầu sao?”

Không đợi bên kia trả lời, cô đã nhìn thấy rồi. Một chiếc xe thấp màu đen đang đậu ở tầng dưới, có lẽ anh không muốn để người khác phát hiện ra đó là anh, vì vậy anh đã cố ý đổi xe.

“Không có nhóm người Lãnh Phi đi cùng sao?” Cô hỏi một cách lo lắng, cô vừa hỏi vừa cầm lấy chìa khóa và bước ra khỏi cửa.

“Không có.” Mặc dù họ có thể đảm bảo an toàn, nhưng thành thật mà nói, nhiều lúc họ vô cùng cản trở.

“Anh đợi tôi một lát, tôi lập tức xuống ngay.” Cô nói xong thì cúp máy. Vội vàng thay giày, khóa cửa rồi chạy xuống lầu. Vừa ra khỏi thang máy, gió lạnh đã ùa vào, lạnh đến mức rùng mình.

Cô đã đi quá vội, nên mặc luôn bộ đồ ngủ, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc vào. Có trời mới biết đêm nay nhiệt độ chỉ còn mấy độ.

Từ trên xe Bạch Dạ Kình bước xuống, anh nhướng mày, khoác áo lên vai của cô, sắc mặt bình tĩnh: “Tại sao ngay cả áo khoác mà em cũng không mặc vậy?”

“… Tôi đi quá vội.” Hạ Tinh Thần ôm chặt áo khoác của anh. Trong lúc nhất thời, trong hơi thở toàn là mùi hương của anh, mùi hương đó rất ổn định. Cô ngẩng đầu: “Sao muộn như vậy mà anh còn đến đây?”

Bạch Dạ Kình sẽ không nói rằng mình nhớ cô đến mức tẩu hỏa nhập ma nên đã đến gặp cô. Anh chỉ dựa vào xe, nhìn cô: “Em lại đây.”

Hạ Tinh Thần tiến lên phía trước một bước, cô chỉ còn cách anh một bước chân. Anh đưa tay kéo cô lại gần hơn. Trái tim cô đập loạn xạ, suýt chút nữa cơ thể cô đã chạm vào ngực của anh, tay cô phải chống vào chiếc xe phía sau lưng anh, như vậy cô mới ổn định được bản thân.

“Sao vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi, để bản thân mình có vẻ bình tĩnh một chút. Không biết tại sao, trong đêm tối, cô sát lại gần anh như vậy, tim đập càng lúc càng nhanh, đến mức không thể kiểm soát được.

“Em định khi nào trả lại căn nhà này?” Anh hỏi.

“Hả?” Hạ Tinh Thần sững sờ một lúc, sau khi định thần lại, cô lắc đầu: “Tôi không định trả nữa.”

Anh cau mày, hiển nhiên anh không vui. Hạ Tinh Thần nói: “Dù sao tôi cũng phải có một nơi ở của mình. Hơn nữa… tôi cảm thấy bây giờ như vậy cũng khá tốt.”

Cô thực sự đã cân nhắc. Trước đây cô có thể an tâm ở trong phủ, là bởi vì cô thật sự thẳng thắn vô tư, một thân một mình, nhưng bây giờ… không giống vậy…

Cô không muốn để bản thân mình hoàn toàn phụ thuộc vào một người đàn ông, trong cuộc sống như vậy, một khi có chuyện gió thổi cỏ lay gì đó cũng đều sẽ biến thành sóng to gió lớn, khiến cô khó mà chấp nhận.

“Tốt chỗ nào chứ? Có gì tốt chứ?” Bạch Dạ Kình nhìn cô, anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Đại Bạch rất muốn em chuyển về, chuyện này hẳn là em cũng rất rõ.”

Cô nhìn sắc mặt của anh cả hai lần, giống như đang tìm hiểu rốt cuộc là con muốn cô chuyển về hay là bản thân anh muốn cô chuyển về. Bị cô nhìn đến mức không được tự nhiên, Bạch Dạ Kình cố ý nghiêm mặt: “Nhìn cái gì?”

Cô cười: “Không có gì, tôi đã sớm nói với Đại Bạch rồi, sau này nó sẽ ở cả hai bên. Tôi sống ở bên ngoài, đối với nó mà nói, thực ra cũng không ảnh hưởng gì, ngược lại nó chạy đến hai bên thì càng vui hơn.”

Sắc mặt của anh hoàn toàn u ám. Hai người họ cùng nhau bàn bạc về chuyện này cũng tốt, nhưng có ai nghĩ tới thằng bé chưa?

“Tối nay anh đến đây muộn như vậy, không phải để nói chuyện này với tôi đúng không?” Hạ Tinh Thần nhìn đồng hồ: “Thực ra, anh có thể nói chuyện này qua điện thoại mà. Anh đã lái xe cả ngày rồi, bây giờ còn lái xe trở về phủ tổng thống nữa thì cũng nửa đêm rồi.” Suy đi nghĩ lại cũng cảm thấy đau lòng.

Bạch Dạ Kình cảm thấy thật sự không thể hiểu được tâm tình của người phụ nữ này, có chút bực mình.

Anh dùng ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn cô, tình cảm nơi đáy lòng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh cúi người xuống, bất ngờ hôn lên môi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.