Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 416: Chương 416: Ngài Bạch đội nón xanh (3)




Hạ Tinh Thần nghe theo lấy ghế ra ngồi.

Cô biết hai vị trưởng bối tới vì chuyện gì, mắt hơi hơi hạ xuống, không đợi bọn họ mở miệng, cô nói trước: “Chỉ là hiểu lầm thôi ạ.”

“Hiểu lầm!” Lão tiên sinh vừa mở miệng đã hùng hổ.

Lão phu nhân liếc ông ấy một cái, ông ấy hít sâu áp chế cảm xúc: “Đúng là một sự hiểu lầm tốt đẹp nhỉ? Không phải cô đi thuê phòng với thằng nhóc họ Dư kia sao?”

Ngón tay Hạ Tinh Thần đặt trên đầu gối, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

“Thật ra có đi hay không?” Rõ ràng biết tấm ảnh này không phải là giả, nhưng lão tiên sinh vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn nghe cô nói một câu.

“...” Đôi môi cô run rẩy, gật đầu: “Có đi ạ.”

“Ầm” một tiếng, lão tiên sinh đập tay lên bàn, đứng dậy: “Cô nam quả nữ chạy đi thuê phòng, chung chăn chung gối, còn có ảnh chụp làm chứng. Cô còn dám nói chỉ là hiểu lầm! Đừng nói với tôi hai người chỉ đắp chung chăn đơn thuần nói chuyện!”

“Ông, ông nói nhỏ tiếng thôi!”

“Nhỏ cái gì mà nhỏ!” Lão tiên sinh trợn mắt: “Đừng nói là Dạ Kình bị đội nón xanh mặt mũi mất hết, ngay cả tôi cũng mất mặt với lão già họ Trương! Mới công khai được có mấy ngày, lão già kia đã gọi điện chê cười tôi! Nếu không niệm tình cô ta là con gái chú hai, tôi đã sớm đuổi cô ta ra khỏi nhà!”

Hô hấp Hạ Tinh Thần trở nên căng thẳng.

Cô không biết nên giải thích như thế nào, dù nói gì cũng không ai tin cả.

Lão phu nhân cũng không hòa hoãn ấm áp như trước, chỉ dùng cằm ra hiệu: “Ngồi xuống đi.”

Hạ Tinh Thần nghe theo lấy ghế ra ngồi.

Cô biết hai vị trưởng bối tới vì chuyện gì, mắt hơi hơi hạ xuống, không đợi bọn họ mở miệng, cô nói trước: “Chỉ là hiểu lầm thôi ạ.”

Cô không biết nên giải thích như thế nào, dù nói gì cũng không ai tin cả.

“Chuyện này quả thật...” Lão phu nhân thở dài nói: “Bác nghe Lan Đình nói, hai đứa định mai sẽ kết hôn?”

“Nếu ngày mai mấy người dám đi kết hôn, tôi chết cho mấy người xem!” Lão tiên sinh quát.

Nghe thấy vậy, cuối cùng Hạ Tinh Thần cũng biết bọn họ vì sao lại tới. Cô có thể hiểu tâm trạng của hai người họ, bây giờ cô và Bạch Dạ Kình còn chưa kết hôn, trên internet đã lan tràn những lời cười nhạo chế giễu.

Thậm chí có một người chính đảng đã photoshop vẽ lên đầu anh một mai rùa màu xanh biếc phát tán lên internet, bây giờ đã chiếm cứ top đầu trên internet.

Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, hai người bọn họ nếu thật sự đi đăng ký kết hôn, mọi người còn giễu cợt đến mức độ nào nữa.

Cô càng nghĩ càng đau lòng.

Đau lòng cho anh.

“Nếu hai vị không có chuyện gì khác con xin phép về trước.” Hạ Tinh Thần không giải thích gì cả, đứng dậy muốn đi.

Lão tiên sinh và lão phu nhân cũng đứng dậy theo. Đúng lúc này cửa mở ra. Lan Đình đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Bà ấy hiển nhiên là vội vàng tới, trên người cũng chỉ khoác qua loa một chiếc áo khoác. Cả người lạnh cóng, áo khoác còn hơi ẩm ướt.

“Hai người đừng làm khó dễ Tinh Thần.” Tầm mắt phu nhân Lan Đình đảo qua ba người, đi tới bảo vệ Tinh Thần: “Hai người không tin con bé nhưng tôi tin, con bé nhất định trong sạch.”

Mỗi lời đều kiên định.

Hạ Tinh Thần được phu nhân Lan Đình nắm tay, cô cảm thấy thật ấm áp. Trái tim đang lạnh lẽo bỗng được sưởi ấm, nghĩ mà vành mắt đều ẩn ẩn nóng lên.

Xảy ra chuyện này vốn là lỗi của cô, chẳng trách được ai khác. Kẻ hãm hại cô đem ảnh chụp dễ gây hiểu lầm như vậy, mọi người hiểu sai cũng đúng thôi. Cô vốn nghĩ, không ai tin tưởng cô cả.

“Mặc kệ có trong sạch hay không nhưng trong mắt mọi người, cô ta đúng là không trong sạch. Nếu ngày mai kết hôn biết có hậu quả gì không?” Lão tiên sinh nhìn về phía Lan Đình: “Bà cũng là người trong giới chính trị, cô ta không hiểu, chẳng lẽ bà còn không biết rõ sao?”

Bạch Dạ Kình tất nhiên sẽ bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió. Trên thực tế, ngay bây giờ anh đã ở trên đầu sóng ngọn gió.

“Tôi biết rõ hậu quả, nhưng tôi tin Dạ Kình còn hiểu rõ hơn tôi. Ngày mai kết hôn hay không, Dạ Kình tự nhiên sẽ có quyết định. Hai người không thuyết phục được Dạ Kình thì chĩa mũi giáo vào Tinh Thần, đúng là không có đạo lý!” Lan Đình hiếm khi lại nói như vậy với người nhà họ Bạch.

“Nó quyết định cái gì? Nó chính là bị ma ám!”

“Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, dù quyết định ra sao thằng bé cũng đã chuẩn bị tâm lý và dũng khí tự gánh vác hết hậu quả. Hai người không cần can thiệp vào!” Sắc mặt Lan Đình vô cùng nghiêm nghị. Khí thế ngày xưa tung hoành chính giới từ khi trở về gặp Bạch Thanh Nhượng đã hoàn toàn bị thu lại. Tình yêu có thể khiến phụ nữ mềm mỏng đi rất nhiều. Nhưng trước mắt vì bảo vệ con gái, khí thế kia lại không tự giác phát ra.

Lão tiên sinh còn muốn nói gì đó, lão phu nhân kéo ông ấy một cái.

“Tôi đưa Tinh Thần đi.” Lan Đình vừa dứt lời đã kéo Hạ Tinh Thần đi ra ngoài.

Trong lòng Hạ Tinh Thần cảm thấy vô cùng ấm áp, tay xiết chặt tay bà ấy. Lan Đình cúi đầu nhìn cô một cái, cô cười giống như đang làm nũng gác lên vai bà ấy.

“Không sao đâu.” Lan Đình lại đau lòng xoa đầu cô.

“Con biết…” Cô cảm thán, mắt ứa lệ ngẩng đầu: “Hóa ra có mẹ là cảm giác này.”

Lan Đình cũng cười.

“Bây giờ không hối hận vì đã nhận mẹ?”

“Cho tới bây giờ con cũng chưa từng hối hận.”

Lan Đình vui mừng: “Ba con vốn cũng muốn tới, nhưng thân thể ông ấy...”

“Con biết mà. Lúc nào mẹ cũng không quên nhắc đến ba.”

Lan Đình cười cười, không nói gì nữa. Hai người sóng vai, tay trong tay rời khỏi Thập An Công Quán.

“Mẹ.” Hạ Tinh Thần đột nhiên mở miệng.

“Ừ.”

“Nếu Dạ Kình là con mẹ, con không phải. Xảy ra loại chuyện này, đứng dưới lập trường của mẹ, mẹ còn cho chúng con kết hôn nữa không?”

“...” Lan Đình trầm mặc thật lâu, rồi sau đó trả lời chi tiết: “Sẽ không. Nó là Tổng thống, mỗi hành động cử chỉ đều bị trong nước và quốc tế dõi theo. Nếu nó muốn chịu trách nhiệm với người phụ nữ của mình, nó phải chịu trách nhiệm với người dân, quốc gia và chính đảng ủng hộ mình trước. Đây mới là biểu hiện một người đàn ông trưởng thành chín chắn cần có. Dưới tình huống như vậy, nếu nó thực hiện lời hứa kết hôn với con chứng tỏ nó thực sự yêu con, nhưng lại không thể nói gì với dân chúng được.”

Hạ Tinh Thần không nói nữa.

Gió từ bờ sông thổi đến, lạnh thấu tim.

Cô tháo khăn choàng trên cổ xuống choàng cho mẹ mình.

“Mẹ mặc nhiều một chút, trời càng ngày càng lạnh.”

“Mẹ tiễn con về.”

“Không cần, con có tài xế rồi. Mẹ trở về chăm sóc cho ba đi.”

Cô kiên định, Lan Đình cũng không tiễn cô nữa. Hạ Tinh Thần không gọi xe, chỉ đi lang thang bên bờ sông.

Tài xế lái xe đi theo sau cô.

Hạ Tinh Thần mờ mịt nhìn thấy mặt sông, gió thổi qua khiến sóng cuộn từng đợt từng đợt, giống như cảm giác trong lòng cô lúc này. Cô lấy di động ra xem, vẫn không có cuộc gọi của anh.

Cũng không có tin nhắn.

Bạch Dạ Kình không thấy hay không muốn trả lời cô?

Hạ Tinh Thần ôm chặt bản thân, khả năng phía sau khiến trong lòng cô trống rỗng, vừa đau vừa loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.