Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 277: Chương 277: Ngài Bạch và phu nhân Bạch (6)




Lại cái từ ‘Phu nhân Bạch” kia.

Hạ Tinh Thần nghe xong, trong lòng xuất hiện đủ loại cảm xúc. Cô tức giận đẩy bả vai anh ra: “Hiện giờ anh cũng rất đáng ghét, cực kì đáng ghét. Anh không cần gọi tôi là phu nhân Bạch, anh cứ như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm.”

Đôi mắt Bạch Dạ Kình tối lại, anh cầm lấy tay cô: “Hiểu lầm cái gì?”

Hạ Tinh Thần ngước mắt lên nhìn anh, hàng lông mi rung rung: “Anh… Vẫn gọi người phụ nữ khác như vậy sao? Anh cũng gọi Lan Diệp như vậy sao?”

Anh có chút tức giận, ánh mắt sáng rực nhìn cô.

Cô biết hỏi ra như vậy thì có hơi hẹp hòi nhưng mà cô thật sự để ý. Anh biết rõ gọi như vậy, người khác không để trong lòng nhưng mà từ trong miệng anh gọi ra thì ý nghĩa đương nhiên khác biệt.

Đó là trêu chọc.

Lần này tới lần khác đảo loạn lòng cô.

Anh không nói chuyện, Hạ Tinh Thần cắn cắn môi nói: “Anh có biết hai chữ phu nhân này có ý nghĩa gì không? Cô giáo của Đại Bạch gọi như vậy tôi không vạch trần là không muốn để cô ấy xấu hổ… Nhưng mà anh không cần chọc tôi mãi như vậy.”

Nói xong Hạ Tinh Thần lập tức quay mặt đi, không chịu nhìn anh nữa.

“Nhìn anh này.” Bạch Dạ Kình mở miệng nói.

Hạ Tinh Thần cắn môi không chịu nghe lời.

“Anh hiểu rất rõ ràng ý nghĩa của mấy chữ này, cũng không hề có ý trêu ghẹo em.” Bạch Dạ Kình nghiêm túc nói.

Nghe anh nói xong, cô theo bản năng ngẩng đầu lên. Trong mắt anh tràn đầy sự nghiêm túc khiến cô có chút kinh ngạc, cô không dám suy nghĩ đến ý tứ trong lời nói của anh: “Em biết cách nào để con có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người mà không bị người khác nói là không có ba không?”

Anh hỏi cô.

Trái tim Hạ Tinh Thần đập thình thịch, cô không trả lời anh mà chỉ nghe anh nói: “Gả cho anh, trở thành phu nhân Bạch thật sự.”

Gả cho anh, trở thành Bạch phu nhân thật sự…

Cô nghe xong mấy chữ kia, cả người có chút hoảng hốt. Đợi đến khi phục hồi tinh thần mới phát hiện thật sự anh nói mấy lời này.

Nhưng mà.

Vì sao anh nói lời như vậy? Xúc động sao? Hay là…

Trong đầu Hạ Tinh Thần hơi hoảng loạn, trong lòng càng có nhiều suy nghĩ cùng các loại cảm xúc không rõ ràng…

Cuối cùng, chờ một lúc lâu sau cô mới tìm thấy giọng nói của mình: “Đứng ở lập trường của con mà nói, đó mới là sự lựa chọn tốt nhất cho nó. Nhưng mà kết hôn không phải là chuyện của ba người chúng ta, là chuyện của rất nhiều người.”

Hơn nữa, hai người đơn thuần kết hôn chỉ vì thằng bé, loại hôn nhân không nắm chắc đó rất khó đi đến cuối cùng.

“Chuyện kết hôn em có thể từ từ suy nghĩ, hiện giờ đúng là không phải thời cơ thích hợp. Nhưng mà anh đã dự định từ trước rồi.” Bạch Dạ Kình giữ cằm cô, ngón tay cái vuốt ve mặt cô: “Cách xa đám đàn ông khác một chút, ngoại trừ Dư Trạch Nam còn có cái người đồng nghiệp kia nữa.”

Đồng nghiệp sao?

Mãi lúc sau Hạ Tinh Thần mới phản ứng lại, đồng nghiệp kia là chỉ Hứa Nham rồi.

Nhưng mà cô và Hứa Nham vẫn chưa nói được bao nhiêu câu mà.

Trên đường về phòng, Hạ Tinh Thần có chút thẫn thờ. Chính cô vừa được cầu hôn nhưng mà chuyện xảy ra thình lình như thế, kết quả cô vẫn chưa gật đầu, nhưng mà…

Cô cảm thấy có từng đợt sóng ngọt ngào dâng trào trong lòng.

Gió lạnh thổi tới, cơn gió cuồng bạo tàn sát bừa bãi, nhánh cây đều bị gió làm gãy, nhưng mà Hạ Tinh Thần lại không cảm thấy lạnh, cô nhếch môi cười sóng vai cùng anh đi vào phủ Tổng thống.

Bạch Dạ Kình nhìn cô, dưới ánh đèn mờ ảo, nụ cười nhẹ của cô làm cho tâm trạng của anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Mấy ngày nay trong lòng chất chứa biết bao nhiêu ngột ngạt đến lúc này mới thật sự tan biến.

Trở lại phủ Tổng thống, trong phòng vẫn sáng đèn.

Trái tim cô đập loạn nhịp như đang xấu hổ hoặc là không được tự nhiên, lúc người giúp việc đi ra, cô lập tức yên lặng rút tay về, thay dép lê sau đó nói với anh: “Em đi xem con một chút.”

Nói xong không đợi anh nói gì thì vội vàng chạy lên lầu.

Ánh mắt của Bạch Dạ Kình vẫn nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi bóng dáng của cô biến mất thì anh mới thu hồi tầm mắt.

Phu nhân Bạch.

Ừ, cách xưng hô này đúng là không tệ.

Lúc đi ngủ, Hạ Tinh Thần vẫn chạy về phòng mình ngủ. Nhưng mà cô ôm gối làm thế nào cũng không ngủ được. Trong đầu vẫn luôn là bóng dáng của anh, đều nghĩ đến những lời anh nói trong hầm ủ rượu. Tuy rằng không loại trừ là do anh xúc động nhất thời mà nói như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, tâm trạng của cô vẫn dao động.

A.

Mọi người đều nói rượu vang đỏ là thuốc an thần, đêm nay cô uống một ly, chẳng những không thấy hiệu quả mà ngược lại không cảm thấy buồn ngủ.

Cô ảo não ôm chăn, lại cầm di động ở đầu giường nhìn thời gian.

Vậy mà đã mười hai giờ rồi.

Anh, bây giờ chắc là anh đã ngủ.

Ngày mai anh vẫn còn phải đi làm.

Hạ Tinh Thần nằm xuống, cố ép bản thân phải đi ngủ. Nhưng mà lúc này điện thoại lại rung lên. Cô cầm lên xem, là một tin nhắn gửi tới, nội dung rất đơn giản, chỉ có hai chữ.

‘Qua đây.’

Người này, thế mà vẫn chưa ngủ.

Nhưng mà tin nhắn vẫn bá đạo như cũ, một câu cực kì ngắn gọn.

Hạ Tinh Thần nhìn hai chữ kia, gương mặt cô đỏ lên. Đương nhiên cô biết anh gọi cô qua để làm gì, cô cố ý không để ý tới anh, ai bảo tối qua anh thô bạo như thế?

Kết quả, nửa phút sau, Bạch Dạ Kình lại nhắn tin qua: ‘Muốn anh qua đó sao?’

Hạ Tinh Thần cười cười.

Ngay cả cô cũng không nhận ra nụ cười đó có bao nhiêu ngọt ngào.

Hiện giờ cũng không hề buồn ngủ nữa.

Nói thật ra thì… Đúng là cô có chút nhớ anh, chẳng cần phải làm gì, chỉ cần nghe thấy tiếng hít thở của anh thôi là đủ.

Nhưng mà, con gái phải rụt rè chứ, sao có thể mặt dày ôm chăn chạy đến phòng đàn ông đây?

Cô ngồi dậy, cầm điện thoại nhắn tin: “Tổng thống, thời gian không còn sớm nữa, nghỉ sớm một chút.”

Cô nghĩ một chút lại có chủ ý hư hỏng, nhắn thêm: ‘Đêm nay tắm nước lạnh đi, em ngủ trước đây, ngủ ngon!’

Tin nhắn gửi đi hoàn toàn không thấy phản hồi.

Anh ngủ thật rồi.

Hạ Tinh Thần không tự chủ nhìn điện thoại thêm hai lần, lần thứ ba cô muốn cầm điện thoại qua xem thì cửa đột nhiên bị người khác mở ra.

Căn phòng tối om không bật đèn. Hạ Tinh Thần kinh ngạc, nháy mắt, bóng dáng to lớn đi thẳng về phía giường của cô. Chờ cô lấy lại tinh thần thì đã bị người đàn ông chui vào trong chăn ôm lấy.

Mùi hương thơm ngát quen thuộc xông vào mũi.

Di động trong tay cô rơi xuống giường, nhưng giờ phút này chẳng cần để ý tới, hai tay cô theo bản năng ôm lấy cổ anh.

“Sao anh còn chưa ngủ?” Giọng nói của cô hết sức nhẹ nhàng trò chuyện với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.