Không biết tại sao, sau khi nghe những lời anh nói, khúc mắc tích tụ trong lòng lập tức biến mất.
“Ai hẹn hò với người khác? Anh toàn nói linh tinh.”
Bạch Dạ Kình dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Có phải nói linh tinh hay không? Trong lòng cô biết rõ.”
Hạ Tinh Thần biết anh luôn canh cánh trong lòng về cuộc hẹn bị lỡ ngày hôm đó. Cô cũng không muốn anh hiểu lầm và nhục mạ mình như vậy. Mặc dù ngày đó tức giận vô cớ, ban đầu cũng muốn giải thích nhưng anh hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích.
Cộng với những gì anh nói sau đó, cô thở dài: “Hôm đó tôi lỡ hẹn vì tai nạn xe hơi, cả đêm đó đều ở trong bệnh viện.”
Bạch Dạ Kình không nói, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, như đang tìm kiếm trong lời nói của cô, xem đâu là thật đâu là giả vậy.
“Hôm đó Hứa Nham muốn đưa tôi đến gặp ba, nhưng trên đường đi anh ấy bị một chiếc xe tải đâm phải. Vốn dĩ chiếc xe ấy sẽ đâm thẳng vào tôi, nhưng anh ấy đảo vô lăng nên cứu được tôi, còn anh ấy bị thương, anh tin thì tin, không tin thì thôi.”
Câu nói cuối cùng của Hạ Tinh Thần có hơi tức giận, bực bội vì ánh mắt nghi ngờ của anh. Nhưng cô càng nói, sắc mặt anh càng tối sầm lại. Dưới ánh đèn đường mờ ảo vào ban đêm có chút dọa người.
Anh nặng nề đảo mắt qua người cô, trầm giọng hỏi: “Bị thương chỗ nào?”
“Hứa Nham sao? Tổn thương một vài xương sườn, lồng ngực xuất huyết, nhưng hiện đã qua cơn nguy kịch, được xuất viện rồi.”
“Tôi hỏi cô.” Bạch Dạ Kình cau mày ngắt lời cô. Ai muốn quan tâm anh ta, làm đàn ông gãy vài chiếc xương sườn thôi, thế thì tính là bị thương gì?
Lúc này Hạ Tinh Thần mới phản ứng lại, nhìn dáng vẻ này, anh đã tin lời cô.
“Tôi không sao, chỉ bị xước mắt cá chân thôi, sớm đã khỏi rồi. Hứa Nham bị thương nặng hơn.”
“Câu cuối cùng, bớt lại cho tôi.” Anh lạnh lùng nhìn cô, trước khi Hạ Tinh Thần hiểu ý, anh đã ngồi xổm xuống. Mắt cá chân phải bỗng bị lòng bàn tay to lớn của người này siết chặt, hơi nóng truyền đến, tim Hạ Tinh Thần đập mạnh, khiến cô đứng không vững.
Cô đặt tay chống lên bờ vai rộng lớn của anh, chỉ nghe anh nói: “Để lại vết sẹo nhỏ.”
Trái tim Hạ Tinh Thần rung động một hồi, nhìn bóng dáng người đàn ông đang ngồi xổm xuống, cô cảm thấy hơi sững sờ. Anh là Tổng thống của một quốc gia, trước giờ chỉ có người cúi đầu trước anh, nhưng mà bây giờ anh lại ở trước mặt đám người Lãnh Phi, không hề do dự mà ngồi xổm xuống.
Hạ Tinh Thần không thể nói ra được trong lòng mình cảm giác gì, chỉ cảm thấy mắt cá chân càng ngày càng nóng, theo bản năng giãy ra: “Không sao, chút sẹo này cũng không phải chuyện to tát gì.”
Bạch Dạ Kình đứng dậy, Hạ Tinh Thần bỏ tay ra khỏi vai anh, hơi mất tự nhiên mà lảng tránh ánh nhìn của anh.
Cô nghe thấy anh hỏi: “Sao đến bây giờ mới nói?”
“Là anh không cho tôi cơ hội giải thích.” Cô nhẹ nhàng đáp trả.
Rõ ràng là có thể giải thích vào ngày hôm đó, nhưng lại bị anh cắt ngang một cách thô bạo. Cuối cùng, cô bị anh đuổi ra ngoài trong chán nản và quẫn bách.
Bạch Dạ Kình không hề cảm thấy áy náy, chỉ lấy ánh mắt bề trên mà nhìn cô: “Cho nên, thật sự là cô và anh ta chưa làm những chuyện cô vừa làm với tôi.”
Anh cực kỳ để ý chuyện này.
Hạ Tinh Thần thực sự cạn lời, đám người Lãnh Phi đều ở đây, cứ nhất thiết phải hỏi.
Anh hỏi mà không hề đè thấp giọng xuống làm cô vô cùng tức giận, cô không đáp lời anh, chỉ xòe tay ra: “Anh trả lại điện thoại cho tôi.”
“Hai người đã từng lên giường chưa?” Anh cố chấp nhìn cô chằm chằm, như thể nếu hôm nay không cho anh một câu trả lời thỏa đáng, anh sẽ không bỏ qua.
Hạ Tinh Thần cảm thấy không thể giao tiếp với một người da mặt dày như vậy, vì vậy đưa tay ra lấy điện thoại. Bạch Dạ Kình khóa tay cô, sau đó ấn mạnh về phía sau, cô lại bị ép lên cột đèn phía sau.
Cô cực kỳ tức giận: “Người ta bị thương thành ra như vậy, còn làm cái gì thì trước đó tôi đã nói rồi, tôi chỉ ở trong bệnh viện chăm sóc anh ấy, không bẩn thỉu như anh nghĩ.”
Cô biết anh thực sự hài lòng với những gì cô nói, vẻ u ám trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất, lực giữ cô cũng được thả lỏng.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của anh, cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Rảo bước đi theo phía sau anh, cô hỏi: “Bây giờ có thể trả điện thoại cho tôi được chưa?”
“Cô có bảo bối trong điện thoại?” Anh nhìn cô.
Cô nhanh chóng lắc đầu.
Cô gái này, quả thực là giấu đầu hở đuôi.
“Lên xe, lên xe rồi sẽ trả lại cho cô.”
Kết quả là Bạch Dạ Kình bảo bọn người Lãnh Phi đều về hết, tự đưa Hạ Tinh Thần đến nơi cô đang sống.
Hạ Tinh Thần rất ít lần ngồi xe do anh cầm lái, bây giờ lại ngồi bên cạnh anh, chỉ cảm thấy ngẩn ngơ.
Trên đường đi cả hai người đều không nói chuyện, dù sự cố lỡ hẹn đã được làm rõ nhưng vẫn còn một khúc mắc. Đó là ngày ấy anh đã buông ra những lời cay nghiệt, đuổi cô đi.
Hạ Tinh Thần luôn cảm thấy việc dọn ra ngoài là một quyết định sáng suốt, vì vậy sẽ không bao giờ chủ động nhắc đến chuyện quay về. Từ trước đến nay Bạch Dạ Kình là người nói một không nói hai, anh không thể lập tức nhận lỗi chuyện mất mặt này.
Kết quả là cả hai im lặng suốt chặng đường, chẳng mấy chốc họ đã đến tiểu khu mà cô thuê.
“Đến rồi.” Cô cởi dây an toàn, bây giờ thực sự đã muộn, cả tiểu khu đều rất yên tĩnh.
“Ừm.” Thái độ Bạch Dạ Kình nhàn nhạt, không nói gì, chỉ đưa điện thoại cho cô. Hạ Tinh Thần đẩy cửa xe xuống, suy nghĩ một chút, xoay người nói với anh: “Nếu anh về đến nhà mà Đại Bạch còn chưa ngủ, nhớ hôn thằng bé chúc ngủ ngon.”
Bạch Dạ Kình nhướng mày: “Muốn hôn tự về mà hôn.”
Cô không nói gì, im lặng một lúc, chỉ về phía nhà: “Tôi lên trước đây”
Dứt lời, cô cũng không nấn ná nữa, biến mất vào trong bóng tối im lìm của khu nhà. Bạch Dạ Kình nghiêng đầu nhìn hồi lâu, ấn đường càng thêm u ám.
Anh lấy di động ra bấm số của Phó Dật Trần: “Ngày mai chuẩn bị một lọ thuốc trị sẹo, gửi đến văn phòng của tôi.”
Hạ Tinh Thần đứng bên cửa sổ, nhìn chiếc xe của người đàn ông đã hoàn toàn biến mất trong tiểu khu, mới bật đèn cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Một lúc sau, cô đi ra nằm ở trên giường, trằn trọc một hồi vẫn không ngủ được.
Tuy thời gian ở phủ Tổng thống không lâu lắm nhưng thực sự đã quen với cảm giác phòng bên cạnh có người ngủ. Ít nhất, cô đã quen với việc có con trai ở bên.
Vì vậy, cô thực sự có nên tìm một ngày nào đó để nói chuyện với Bạch Dạ Kình về thằng bé không? Ít nhất thì để thằng bé thỉnh thoảng đến ở với cô vài ngày.
Nghĩ đến đây, cô lại nghĩ đến cảnh tượng trên xe buýt hôm nay, cảm thấy mặt hơi nóng lên.
Cho đến bây giờ, cô vẫn không thể hiểu được làm sao mà hai người họ lại đi đến bước đó.