Ngón tay cậu bé chỉ chỉ vào hành lý trống không của ngài Bạch: “Tiểu Bạch, ba vậy mà còn cần Đại Bảo sắp đồ giúp, đúng là còn không bằng đứa trẻ bốn tuổi~”
Trong giọng nói còn mang theo chút khinh thường.
“…” Hạ Tinh Thần xoay người liếc Bạch Dạ Kình. Kết quả, anh xị mặt, môi mỏng giật giật, muốn nói gì đó phản bác thằng con nhưng cuối cùng không biết nói gì, chỉ lẩm bẩm một câu: “Thằng nhóc thối!”, rồi sau đó buông sách xuống, cam chịu mà đứng dậy.
Hạ Tinh Thần vui cười.
“Bà Bạch, xem ra tôi bị nói như vậy bà rất vui?” Bạch Dạ Kình đem cậu bé vẫn dính lấy cô đặt sang cạnh rương hành lý rồi chiếm lấy vị trí thuận lợi nhất.
Tiểu Bạch thật đáng ghét
Cứ luôn giành Đại Bảo với anh!
Hạ Đại Bạch ai oán không thôi, mông nhỏ nhích lại ngồi gần bên khác của Hạ Tinh Thần.
Một lớn một nhỏ ngồi sát cạnh cô, tâm trạng cô cực kỳ tốt. Giây phút đó, cô chỉ cảm thấy, cuộc sống chỉ cần như vậy là đã đủ viên mãn.
Có chồng có con, không lo cơm áo.
Cuộc sống nếu cứ bình lặng an nhiên như vậy, đời này cô không cầu mong gì hơn nữa.
Bạch Dạ Kình đưa tay đoạt lấy chiếc áo sơ mi cô đang gấp cho anh. Hạ Tinh Thần bất ngờ nhìn anh: “Anh muốn tự mình gấp hay gì?”
“Chuyện của đàn ông con trai trừ khi bị bệnh nặng chứ không đều phải tự làm, Tiểu Bạch đủ tay đủ chân, có cơ thể khỏe mạnh đương nhiên phải tự làm rồi!” Không đợi Bạch Dạ Kình mở miệng, Hạ Đại Bạch đã nói thay.
Cậu bé vừa nói vừa gấp quần áo của mình, đắc ý nhướn mày với người nào đó, bộ dáng như kiểu 'nhìn xem tôi giỏi thế nào này'.
Hạ Tinh Thần cười bất đắc dĩ. Đại Bạch không phải đang gấp quần áo mà là cuốn quần áo thì đúng hơn.
Hơn nữa…
Cô tin chắc Bạch Dạ Kình cũng chẳng hơn gì đứa nhỏ.
Bình thường anh bận rộn như vậy, chuyện lớn bé trong nhà đều có người hầu lo cả. Từ nhỏ đến lớn chỉ sợ ngay cả chăn cũng chưa từng gấp.
Hạ Tinh Thần nghĩ xem ra sáng sớm mai cô lại phải dậy sớm, không chỉ thu dọn đồ cho đứa nhỏ mà con phải gấp lại quần áo cho anh nữa.
Đang nghĩ vậy bỗng thấy Bạch Dạ Kình thành thạo gấp đồ. Ngón tay dài như có ma lực, cầm lấy quần áo phẩy phẩy vài cái, sơ mi đã được gấp chỉnh tề. Bàn tay lướt qua một cái, toàn bộ đã gấp xong thẳng thớm.
Đừng nói là Hạ Đại Bạch, ngay cả Hạ Tinh Thần cũng ngạc nhiên há hốc miệng. “Anh...biết làm việc nhà nữa đó hả?” Hạ Tinh Thần không tin nổi. Xem ra mình đã không hiểu hết về người này, còn chuyện gì anh làm được mà còn giấu không nhỉ?
“Trong quân đội thu dọn đồ đạc là một trong những kỹ năng cơ bản nhất.” Người nào đó thản nhiên mở miệng, đồ đạc quần áo lại sắp xếp gọn gàng.
Hạ Tinh Thần cảm thấy mình lúc nãy lo thừa rồi.
Kỷ luật trong quân đội anh chưa từng quên. Quần áo gấp gọn gàng không tính, ngay cả hành lý cũng sắp xếp ngăn nắp gọn gàng. Năm cái sạc, năm cái di động, đồ mặc ở nhà đặt dưới cùng, sau đó là áo sơmi và âu phục, mỗi chỗ anh đều sắp xếp ngay ngắn. Kỹ thuật này của anh so ra cô còn kém xa, Hạ Tinh Thần bội phục sát đất, hận không thể đem đồ của mình giao cho anh xếp luôn.
Hạ Đại Bạch ở bên cạnh nhìn mà ngây cả người.
Vốn còn đắc ý với “kiệt tác” của mình, còn tưởng Tiểu Bạch nhất định tay chân vụng về không biết làm gì, cậu bé thậm chí đã chuẩn bị cười nhạo Tiểu Bạch một phen.
Nhưng kết quả…
Đôi mắt to đen nhánh của cậu bé liếc vali của Tiểu Bạch, lại nhìn của mình, cuối cùng ủ rũ đem đồ của mình để ra, học theo Tiểu Bạch xếp lại.
Cũng lấy quần áo của mình ra học theo anh gấp lại. Đôi mắt nhỏ lúc thì nhìn bộ đồ của anh lúc quay lại nhìn của mình.
Hạ Tinh Thần ở một bên xem kịch vui, nhìn bên này lại nhìn bên kia, chỉ cảm thấy buồn cười. Cuối cùng, cô đẩy hành lý của mình ra giữa hai người “đàn ông”: “Cả hai đều khéo như vậy thì sắp đồ giùm em luôn đi, em đi tắm đây.”
Dứt lời đứng dậy định đi vào phòng tắm.
Bạch Dạ Kình đương nhiên sắp đồ giúp cô, kết quả, anh lôi ra một bộ đồ tắm.
Là bikini.
Sắc mặt biến đen. Mắc dây áo lên ngón tay, quơ quơ: “Em định mặc cái này ở bãi biển?”
Hạ Đại Bạch từ trong vali buồn bực ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ đồ kia lập tức nịnh nọt Hạ Tinh Thần: “Đại Bảo, mẹ mặc bộ đồ này nhất định sẽ là cô gái xinh nhất trên bãi biển.”
“Cảm ơn con yếu, rất có mắt nhìn~”
“Bộ bikini này là mua hồi đợt “hẹn hò” với Dư Trạch Nam ở nước ngoài ấy hả?” Bạch Dạ Kình âm u hỏi, chỉ cảm thấy bộ bikini kia nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
“…” Hạ Tinh Thần ngạc nhiên. Anh vẫn còn nhớ chuyện lần trước!
Động tác lấy áo ngủ của cô dừng lại, quay đầu hờn dỗi trừng anh: “Biết rõ em với cậu ấy chưa từng yêu nhau, anh còn nói lung tung. Bộ quần áo này lúc trước em chọn với Vị Ương đấy. Bao lâu nay không có cơ hội mặc, cảm thấy thật đáng tiếc.”
“Mặc bộ khác đi!”
Bạch Dạ Kình vứt bikini của cô ra.
“Tại sao chứ?”
“Không tại sao cả.”
“…”
Hạ Tinh Thần không nói gì. Bạch Dạ Kình ra khỏi phòng, vào phòng thay đồ của cô tự tay chọn hai bộ áo tắm tới. Hạ Tinh Thần vừa nhìn thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.
Anh vậy mà lại chọn hai bộ xấu nhất bảo thủ nhất. Hơn nữa đều là kiểu dáng của rất nhiều năm trước~
Giờ ai mà mặc bộ này đi biển chắc bị nói là quê mùa mất!
“ngài tổng thống, bây giờ tôi thật sự hoài nghi con mắt thẩm mĩ của ngài rồi đấy!”
Bạch Dạ Kình ngay cả mắt cũng không liếc lên, đem hai bộ bikini kia nhét vào trong vali, chỉ nói: “Mắt thẩm mĩ của anh luôn đón đầu trào lưu đấy.”
“…”
Đúng là tự kỷ. Nhưng ngài tổng thống tự kỷ, đúng là không thể đỡ được.
Lần trước cô mua cái cà vạt kia, không phải thịnh hành đến mức cả nước đều đi theo, trang đầu tạp chí luôn lấy anh làm xu thế.
Cho nên…
Đối mặt với người đàn ông đứng đầu xu thế kia, ở cạnh anh sao mình có thể mặc bộ đồ nhà quê này được chứ!
Cho nên, buổi tối thừa dịp anh đi tắm, cô trộm đem bộ áo tắm của mình nhét vào hành lý.
Bởi vì chuyến đi này là việc tư cho nên cũng tương đối thoải mái. Cũng không giống như bình thường anh toàn đi máy bay riêng mà là ngồi loại bình thường.
Chẳng qua, chuyến bay này toàn bộ khoang hạng nhất đều bị Lãnh Phi bao trọn.
Cho nên, lúc này trong khoang hạng nhất rộng lớn cũng chỉ có ba người một nhà bọn họ.