Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 526: Chương 526: Nơi có anh ấy chính là nhà




Hạ Quốc Bằng vui mừng khi thấy bọn họ: “Ngồi, ngồi đi. Chị Vương, đun ấm trà mang qua đây, Đại Bạch cháu muốn uống gì?”

Thời gian và thân phận, đều là những thứ đáng sợ. Bây giờ hai ba con gặp lại nhau, không ngờ lại có thêm vài phần xa lạ như vậy. Đại khái là sau khi ông ta biết nàng không phải là con gái ruột, thì đối với những chuyện đã qua khiến ông ta cảm thấy đôi chút hổ thẹn.

Hạ Đại Bạch lắc cái đầu nhỏ: “Đại Bạch uống gì thì cháu uống cái đấy.”

Hạ Quốc Bằng liền nói một câu với chị Vương: “Vậy thì mang đến hai cốc.

Chị Vương xoay người đi xuống nhà bếp

“Không nghĩ rằng hôm nay con đến đây rồi?” Hạ Quốc Bằng vô cùng bất ngờ, thật ra bọn họ rất ít khi liên lạc. Lúc trước khi còn làm ba, ông ta không làm tròn trách nhiệm của một người ba, bây giờ con đã về nhận ba mẹ ruột của mình, liên lạc đã ít nay càng ít hơn.

Hạ Tinh Thần nhìn quà bên cạnh: “Đây là quà con mừng tết ba và bà cụ. Vốn dĩ phải đến đây sớm hơn, nhưng vì vài chuyện nên đã bị chậm trễ. Hôm nay đúng lúc vừa kết hôn với Bạch Dạ Kình, vì thế qua đây nói với ba một tiếng.

Đến lúc này rồi, chuyện cô kết hôn,không phải là thông báo qua điện thoại nữa, mà là mặt đối mặt nói rõ với ông, trong lòng Hạ Quốc Bằng có hơi xúc động.

“Nhưng tin tức dạo gần đây về con các, ba đều đã xem. Việc cậu ấy xin từ chức, ba cũng biết. Có thể nhìn ra cậu ta là thật lòng với con. Ban đầu con chịu bao nhiêu là khổi, bây giờ có một nơi chốn để trở về, cũng là một lẽ đương nhiên.”

Lúc Hạ Quốc Bằng nói những lời này, lại nghĩ tới Hạ Tinh Không và Lý Lính đang ở trong ngục

Ông ta thời dài nói: “Lúc trước là ba quá phóng túng, mới để hai mẹ con bọn họ sai được một lần sai thêm nhiều lầm, gây ra nhiều phiền phức cho con như vậy.

“Những chuyện đó đều đã qua rồi.” Hạ Tinh Thần không muốn nhắc lại thêm nữa

Hạ Quốc Bằng gật đầu, nhìn cô muốn nói gì đó, nhưng mà lại do dự không nói ra. Hạ Tinh Thần đoán ông muốn hỏi gì từ bản thân, ông ấy không hỏi, cô cũng không chủ động nói.

Một hồi lâu, Hạ Quốc Bằng mới nói: “Nếu không thì, con và Đại Bạch ở lại đây ăn tối? Chúng ta cũng lâu rồi chưa cùng nhau ăn cơm. Với cả, bà cụ vẫn đang ngủ trên tầng, trong nửa tiếng nữa vẫn chưa dậy được.”

Hạ Tinh Thần nhìn thời gian, đã là ba giờ hơn. Cách thời gian ăn cũng phải còn hơn hai tiếng nữa.

Cô cúi đầu nhìn Hạ Đại Bạch, Hạ Đại Bạch nhún nhún vai: “Con thế nào cũng được.”

Trong nhà đã rất lâu không náo nhiệt, Hạ Quốc Bằng rất vui, quay đầu nói: “Chị Vương, buổi tối làm thêm vài món ăn nữa!”

Hạ Đại Bạch không ngồi nổi hai tiếng, đặc biệt là ở một môi trường lạnh như vậy, vì thế mới ngồi được một lát cậu bé đã chạy ra sau vườn chơi. Hạ Tinh Thần ở đằng sau dặn dò, bảo cậu bé không được chạy lung tung, rồi lại chạy lên quấn khăn quàng cổ cho cậu bé rồi mới thả cậu đi chơi.

Hạ Quốc Bằng đứng lên đi tới. Hạ Tinh Thần vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh nhìn của Hạ Quốc Bằng, nghe thấy ông ta nói: “Đi dạo với ba thế nào?”

“Được.”

Hạ Tinh Thần cùng với ông ta đi ra khỏi biệt thự.

Nơi cách biệt thự rất yên tĩnh, cây hai bên đường đều trơ trụi lá. Hạ Tinh Thần chú ý tới ông ta, ông ta so với lần trước gặp hai bên tóc mai đã có thêm nhiều tóc trắng.

“Sức khỏe của ba thế nào?”

“Thẩm Mẫn bây giờ vẫn khỏe chứ?”

Hai người nói cùng một câu, cũng cùng lúc nói ra.

Hai người nhìn nhau cười, Hạ Quốc Bằng nói: “Vẫn còn dẻo dai.”

Cô trả lời: “Mẹ con cũng rất khỏe.”

“…” Hạ Quốc Bằng gật đầu.

“Ba muốn nói gì?”

“… Con có thể giúp ba gọi một cuộc điện thoại, gọi mẹ con tới đây cùng ăn cơm không?” Cuối cùng Hạ Quốc Bằng cũng nói ra tâm tư trong lòng mình.

“Tại sao ba không tự mình gọi?”

“Ba?” Hạ Quốc Bằng có chút cười khổ: “Ba từng đến Lương thành tìm bà ấy, nhưng bà ấy không thèm để ý đến ba. Sau đó ba mới biết bà ấy đón tết ở đây, lại nhờ bà cụ gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng mà…”

Nói đến đây, ánh mắt ông ta trầm xuống nhiều. Kết cục không cần nghĩ cũng biết.

Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Đây là ba không có thành ý một chút nào.”

“Không có thành ý?”

“Làm sao có thể nhờ bà cụ gọi điện được? Nếu như ba thật sự có lòng, cho dù thế nào cũng phải là tự ba gọi điện. Bà ấy từ chối một lần, ba có thể lại gọi thêm một lần, từ chối hai lần, ba có thể gọi hai lần. Nếu ba thật sự có lòng đó, thì rồi sẽ có một ngày mẹ sẽ đồng ý.”

“Thật sao?” Hạ Quốc Bằng thăm dò nhìn con gái.

“Vâng.” Cô gật đầu, tiện tay đón lấy lá khô rơi trên đỉnh đầu, sau đó dừng bước nói: “Nếu như mẹ thật sự không có một chút tâm tư nào với ba, vậy thì nhiều năm như vậy rồi, bà ấy sẽ không mãi không xuất giá như vậy. Con nghe các thím bên cạnh nói, những năm này, cho dù là theo đuổi, hay giới thiệu đối tượng cho bà ấy đều không ít. Điều kiện của những người đó đều không tồi.

Hạ Quốc Bằng có chút kích động: “Tinh Thần, con nói những lời này có đều là sự thật không? Nhưng bà ấy nói với ba, đến bây giờ bà ấy vẫn duy trì độc thân, không phải lừa ba, là bởi vì nguyên nhân người đó đã mất, bà ấy đến bây giờ vẫn chưa kết hôn là bởi vì không quên được anh ta.”

Hạ Tinh Thần thở dài: “Trong lòng có một phần mộ, nơi chôn cất một góa phụ. Con nghĩ có lẽ đây là tâm tình hiện tại của mẹ con.”

Vì thế…

Câu nói này có nghĩa là, bản thân ông ở trong lòng của Thẩm Mẫn, vẫn còn vị trí sao?

Hạ Quốc Bằng nghĩ đến đây, giống như nhận được động lực to lớn, ông quay người đi về phía biệt thự, bước được hai bước lại quay đầu lại, giống như lúc này mới nhớ ra bản thân đã bỏ lại con gái.

Hạ Tinh Thần cười: “Ba mau đi gọi điện thoại đi. Không khí bên ngoài rất tốt, con muốn hít thở một lát.”

“Lát nữa ba sẽ nói kết quả với con.”

Hạ Quốc Bằng vội vàng đi về phía trước, tâm trạng ủ rũ vừa rồi đã biến thành hăng hái, giống như chỉ cần mở một bên cánh cửa, là sẽ có ánh nắng tràn vào.

Hạ Tinh Thần nhìn bóng lưng ông, cảm thấy bùi ngùi xao xuyến, chỉ là không biết đến bao giờ mẹ mới có thể từ bỏ được.

Đang lúc chìm trong suy nghĩ là điện thoại cô vang lên.

Cô lấy ra, là điện thoại của Bạch Dạ Kình.

“Đã đến chưa?” Vừa mới ấn nghe thì anh từ bên kia đã hỏi.

“Ừ, đến được một lúc rồi. Anh không bận sao?”

“Vừa họp xong, bọn họ có thể hiện bất mát với em không?”

Hạ Tinh Thần cười một tiếng, rõ biết là anh không nhìn thấy, nhưng vẫn lắc đầu, sau đó nói: “Có lẽ lý do là bởi vì thân thế, nên bây giờ không ít thì nhiều đã trở nên xa lại hơn rồi. Nhưng mà cũng kỳ lạ, bây giờ ở chung với nhau lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lúc trước dẫn theo Đại Bạch, lúc nào cũng bất an lo sợ, lo cái này, lo cái kia. Bây giờ đã không giống nữa rồi, thản nhiên hơn rất nhiều. Anh nói xem có phải nguyên nhân là chúng ta đã lấy bản chứng nhận kết hôn không?”

“Sao phải nghĩ là do nguyên nhân nào đó? Em cảm thấy thoải mái là được, nếu như cảm thấy có thể sống chung được, thì trở về sớm một chút. Trong nhà lúc nào cũng vui hơn là em ở bên ngoài.”

Hạ Tinh Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hai ngày trước vừa mới mua, bây giờ bầu trời là một màu ngọc bích lãng mạn, khiến cho người ta rung động.

Nhưng mà, câu cuối cùng anh nói, càng làm cô rung động hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.