Hạ Tinh Thần đồng tình với con trai. Tính tình của anh quả thật rất xấu, lần thất hứa ngày sinh nhật này cô đã hoàn toàn được học hỏi rồi.
“Nếu như con thật sự bỏ nhà ra đi, e rằng tính tình của ba con lại càng kém hơn.” Hạ Tinh Thần thở dài.
“Vậy làm sao bây giờ?” Hạ Đại Bạch nhíu lông mày nho nhỏ: “Đại Bảo, con không muốn rời xa mẹ.”
Sao cô lại có thể rời xa con trai chứ, sờ lên khuôn mặt nhỏ non nớt của cậu bé: “Sau này có thời gian rảnh mẹ và ba con sẽ bàn bạc cho thật tốt, xem có thể cho con ở lại chỗ mẹ hay không.”
“Vâng.” Hạ Đại Bạch gật đầu như giã tỏi nhưng một giây sau, suy nghĩ một chút lại buồn bực nói: “Nhưng con cũng sẽ nhớ Tiểu Bạch nha, cũng không muốn rời xa Tiểu Bạch.”
“…”
“Đại Bảo, hay là mẹ và con cùng nhau dọn về có được không. Con chẳng những nhớ Tiểu Bạch, còn sẽ nhớ ông quản gia và các chị khác nữa. Ở đó náo nhiệt lắm, chỗ này của mẹ không có ai nói chuyện với con.”
“Thế con tự cân nhắc đi, cá và tay gấu không thể có cả hai.” Hạ Tinh Thần vừa nói vừa đi về phía phòng bếp: “Hoặc là con ở cả hai bên, hoặc là chọn ở một bên, dù sao thì mẹ không thể trở về.”
“Tại sao mẹ không thể trở về?” Hạ Đại Bạch đi đôi dép lê của cô, từng bước xê dịch vào bên trong. Cậu bé làm một cái đuôi nhỏ đi theo ở sau lưng cô: “Mẹ vẫn còn giận Tiểu Bạch sao?”
“Không có.”
“Vậy thì tại sao?”
“Lý do của người lớn, thằng nhóc như con không hiểu được đâu.” Hạ Tinh Thần cắt đùi gà đã ngâm được một lúc ra, lại thuần thục rót coca.
Hạ Đại Bạch vừa thấy coca, duỗi hai cái tay nhỏ ra đòi. Cô đành chịu, rót cho cậu bé một ngụm nhỏ, chiếc lưỡi nhỏ mềm mại của thằng nhóc không nỡ mà liếm mấy lần, mới ngẩng đầu tiếp tục giúp đỡ ba cậu bé cầu xin: “Đại Bảo, thật ra Tiểu Bạch thích mẹ đó, mẹ đừng so đo với ba có được không?”
“Mẹ không so đo với anh ấy, nhưng mà cũng sẽ không trở về.”
“…” Cái đầu nhỏ của Hạ Đại Bạch cúi xuống, vô cùng phiền muộn. Hai người này đều kỳ quái, người này ương ngạnh hơn người kia, cứ tiếp tục như thế, cậu nhóc chắc chắn là đứa nhỏ đáng thương vì gia đình chia lìa, không có được một gia đình hoàn chỉnh.
Hạ Đại Bạch càng nghĩ càng phiền muộn, con nhà người ta đều không như cậu bé.
“Haizz mình đúng là số khổ mà.” Thằng nhóc thở dài, ủ rũ ra khỏi phòng bếp.
Động tác của Hạ Tinh Thần dừng lại, trong nội tâm giống bị kim đâm một nhát, rất đau.
Đại Bạch của cô vẫn rất hiểu chuyện, rất lạc quan, trước kia khi Bạch Dạ Kình chưa xuất hiện, cậu bé rất thỏa mãn gia đình chỉ có hai mẹ con bọn họ. Thế nhưng, hiện tại đã không giống nhau.
Bởi vì sự xuất hiện của Bạch Dạ Kình, trong lòng thằng bé rõ ràng có rất nhiều chờ mong.
Cũng may thằng bé rất mau quên, sau khi gặm cánh gà chiên, uống coca, ăn một miếng sườn xào chua ngọt, tất cả phiền muộn ở trường lòng đều biến mất không còn tăm hơi.
Hạ Tinh Thần đưa những món ngon nhất cho cậu bé. Đợi đến lúc ăn xong, trời bên ngoài đã tối.
Cô dọn dẹp bát đũa, đi đến phòng bếp, vừa nói chuyện với thằng bé: “Con ở bên ngoài xem tivi một lát trước, lát nữa mẹ dẫn con đi siêu thị.”
“Vâng. Con có thể mua khoai tây chiên trong siêu thị không?”
“Được.”
“Con còn muốn ăn phô mai.”
“Được.”
Chỉ cần thằng bé vui là được, Hạ Tinh Thần đều đồng ý hết. Rửa bát xong đi ra, giúp thằng nhóc đổi giày, đẩy cửa muốn đi ra ngoài.
Nhưng vừa mới đẩy cửa ra, người đứng trước cửa khiến cô ngẩn người.
Không phải là ai khác mà chính là Bạch Dạ Kình.
Anh mặc một bộ đồ trang trọng, khuôn mặt anh tuấn trước nay không có chút biểu cảm gì đang ẩn nấp dưới ánh sáng lờ mờ. Lãnh Phi không ở cạnh anh, có lẽ là đang đợi ở dưới lầu.
Tại sao anh lại tới đây.
“Tiểu Bạch.” Hạ Đại Bạch cũng khá kinh ngạc, hỏi ra câu mà Hạ Tinh Thần cũng muốn hỏi: “Tại sao ba lại ở đây?”
Ánh mắt Bạch Dạ Kình lướt qua khuôn mặt Hạ Tinh Thần, sau đó nhìn về phía con trai: “Đến đón con về, quản gia nói con ở đây.”
Hạ Đại Bạch nghe xong lời này, chau mày ôm chặt lấy đùi Hạ Tinh Thần: “Con không muốn đi, con đã nói với Đại Bảo rồi, đêm nay muốn ngủ ở đây.”
“Không được. Sáng sớm ngày mai con còn phải đi học.” Anh từ chối.
Hạ Đại Bạch chán ghét bĩu môi, hai cái tay nhỏ vẫy vẫy Hạ Tinh Thần, Hạ Tinh Thần lập tức bế cậu bé lên. Cô liếc nhìn Bạch Dạ Kình: “Để sáng mai tôi đưa thằng bé đi sớm một chút cũng được, đêm nay đến cả áo ngủ thằng bé cũng đã mang đến rồi, cứ cho thằng bé ngủ ở đây đi.”
Cô cầu xin thay cho thằng bé.
Bạch Dạ Kình nhếch môi, không nói gì, làm người ta không rõ ý của anh lúc này rốt cuộc là có đồng ý hay không.
Hạ Đại Bạch ôm cổ Hạ Tinh Thần: “Tiểu Bạch, ba đi về trước đi, con và Đại Bảo muốn đi hẹn hò, ba mang con đi như vậy thì mất hứng lắm. Ngày mai con tự mình trở về.”
Thằng bé hi vọng ba mình có thể thức thời một chút.
“Hẹn hò, đi đâu hẹn hò?” Anh nhìn Hạ Tinh Thần hỏi dò.
“Chúng tôi đang muốn đi dạo siêu thị, muốn mua cho thằng bé đôi dép lê và đồ ăn vặt.”
Bạch Dạ Kình trầm mặc, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ: “Tôi và hai người cùng đi.”
“A!” Hạ Tinh Thần cho là mình nghe lầm.
Trên mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ nói: “Đi dạo siêu thị xong, tôi mang con trở về.”
Dứt lời, cũng không quan tâm bọn họ muốn hay không muốn, trực tiếp xoay người đi về hướng cửa thang máy. Hạ Tinh Thần sửng sốt một hồi, vẫn chưa hoàn hồn lại. Mãi đến khi tiếng của anh vang lên từ trong thang máy: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Lúc này cô mới ôm thằng bé đi vào thang máy. Buông cậu bé xuống, rồi mới nói: “Anh vừa nói giỡn phải không?”
“Trông tôi giống như đang nói đùa sao?”
“Anh không thể đi siêu thị.” Hạ Tinh Thần nhìn anh: “Nơi như thế, nhiều người như thế, nếu anh đi còn không tạo thành hỗn loạn à!”
Anh so với minh tinh còn có tầm ảnh hưởng lớn hơn, có ai không biết anh chứ.
Bạch Dạ Kình không để ý cô, chỉ cúi đầu nắm tay đặt lên cái đầu nhỏ của Hà Đại Bạch: “Xem ra sự nhiều chuyện của con là do di truyền từ mẹ con.”
“…” Hạ Tinh Thần cạn lời.
“Đáng ghét, người ta không có nhiều chuyện chút nào!” Hạ Đại Bạch hất bàn tay trên đầu xuống, lẩm bẩm: “Ba, ba phá hư kiểu tóc của con rồi!”
Còn không phải vì hai người bọn họ không đáng tin cậy, khiến mình lo lắng chết sao? Nếu không tuổi tác còn nhỏ như vậy, ai muốn giống mẹ suốt ngày nhiều chuyện chứ.
Dưới tầng.
Ngược lại thì không có đoàn xe dễ làm người khác chú ý, nhưng Lãnh Phi và xe chống đạn đầy khí phách đúng là ở đó. Vừa nhìn thấy bọn họ, Lãnh Phi lập tức bước tới.
Vừa nghe nói bọn họ muốn đi siêu thị, cả người cậu ta đều run sợ.
“Thưa ngài, đó không phải là chuyện đùa.”
“Tôi nói đùa khi nào?” Bạch Dạ Kình liếc nhìn Lãnh Phi.
Lãnh Phi móc điện thoại ra: “Vậy bây giờ tôi lập tức cho người qua siêu thị kiểm tra.”
“Quá khoa trương.” Hạ Tinh Thần nhìn Bạch Dạ Kình: “Hay là anh đừng đi nữa, anh đi không tiện, mọi người cũng không tiện. Hai người tôi và Đại Bạch đánh nhanh rút gọn, rất nhanh là về.”