Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 367: Chương 367: Rối bời trong lòng (2)




Bầu không khí trong bữa cơm thật lạnh lẽo. Không chỉ vì Hạ Tinh Thần có tâm sự nặng nề mà cũng bởi vì hai người Lan Chiến và Lan Diệp. Lan Diệp im lặng, sắc mặt khá tệ, Lan Chiến cũng chẳng nói rằng, còn tỏ vẻ khá khó chịu và hung dữ.

Ăn được một nửa bữa cơm, ông ta vẫn trầm mặc, rốt cuộc mới mở miệng: “Nếu nhớ không lầm, sang năm cô cũng hai mươi tư rồi!”

Lời này là nói với Hạ Tinh Thần.

Cô ‘vâng’ một tiếng, đồng thời gật đầu.

Lan Chiến uống một ngụm canh: “Thích kiểu đàn ông thế nào?”

Hạ Tinh Thần không lên tiếng, Lan Diệp liếc nhìn cô một cái, nói: “Tụi con vừa trò chuyện trên gác, em ấy có nói với con, em ấy thích đàn ông trầm tính, lạnh lùng!”

“Nếu đã là người nhà họ Lan chúng ta thì sau này có rất nhiều người đến cửa cầu hôn. Khoảng thời gian này, có thời gian rảnh tôi sẽ giúp cô xem xét một chút, giúp cô tìm được một nhà chồng tốt!” Giọng điệu của Lan Chiến không để cho người khác thương lượng. Từng câu từng chữ đểu mang tính gượng ép, vẻ mặt ông ta lạnh tanh. Vân Tưởng cảm thấy tình huống này có chút lúng túng, nhưng cũng không dám lên tiếng.

Hạ Tinh Thần đặt đũa xuống, chậm rãi mở miệng: “Cảm ơn cậu, làm phiền cậu rồi! Nhưng mà!”

Cô ngẩng đầu: “Bây giờ cháu còn chưa có ý định kết hôn. Em họ còn lớn hơn cháu vài tuổi đó. Nếu như kết hôn thì cần tìm cho chị ấy trước thì hơn!”

Giọng nói của cô vẫn thản nhiên như vậy, không nặng không nhẹ. Nhưng vẫn cực kỳ cố chấp.

Nhưng Lan Chiến lại cảm thấy đây chính là một dạng khiêu khích.

Lan Chiến “rầm” một tiếng, vỗ lên bàn: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang yêu ai!”

“Lan Chiến!” Lan Đình đập mạnh đôi đũa xuống, lạnh lùng nhìn em trai. Sắc mặt Lan Chiến cực kỳ khó coi nhưng vẫn có sự kính trọng với người chị này. Ông ta cũng điều chỉnh tính tình hòa hoãn hơn rất nhiều.

Lan Diệp cũng chen miệng vào: “Bác à, bác đừng nóng giận, ba con cũng chỉ có ý tốt, chỉ là có người nào đó không biết phải trái mà thôi!”

Lúc Lan Diệp nói lời này, ánh mắt cô ta nhìn Hạ Tinh Thần. Vân Tưởng lườm cô ta: “Người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm gì!”

Ánh mắt Lan Chiến không vui lướt qua Hạ Tinh Thần rồi sau đó lại nhìn sang Lan Diệp: “Chị, không phải chị không biết...”

Nói đến đây, dường như cảm thấy chuyện này rất khó mở miệng, Lan Chiến mới im lặng, sắc mặt càng khó coi hơn, ông ta nhíu mày càng chặt hơn: “Đã bao nhiêu năm tôi trợ giúp nhà họ Bạch, chắc chắn sẽ không cho thằng bé làm chuyện hồ đồ, linh tinh, không màng hậu quả gì thế được!”

Dường như càng nghĩ càng tức giận, Lan Chiến lại vỗ lên bàn, mặt bàn rung lên mấy hồi.

Hạ Tinh Thần hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên: “Con ăn no rồi, mọi người từ từ ăn!”

Cô ôm áo khoác đứng dậy, nói với Lan Diệp: “Mẹ, con còn có chút việc, con đi trước!”

Dứt lời, cô lại cúi đầu cực kỳ lễ phép cúi đầu chào Lan Chiến và Vân Tưởng, sau đó đứng dậy đi. Cô tới đây là không muốn để Lan Đình thất vọng chứ không phải vì đến xem sắc mặt người nhà họ Lan.

“Tinh Thần!” Lan Đình kêu một tiếng, vội vàng đứng dậy, không quên trừng mắt nhìn Lan Chiến.

“Đợi đã!” Vân Tưởng cũng đứng dậy theo. Lan Diệp hừ một tiếng, thản nhiên cắt thịt bò trong tay: “Xem ra, bác còn phải dạy dỗ lại cô ta, cái gì gọi là tôn trọng khách!”

“Suỵt!” Ngón tay Vân Tưởng để bên môi: “Vất vả lắm bác con mới tìm được con gái về, con đừng nói bậy nói bạ nữa. Còn cả ông nữa...”

Nói đến đây, bà nhìn về phía Lan Chiến: “Con bé lần đầu đến nhà, sao chưa gì ông đã nhắc đến chuyện kết hôn chứ?”

Trong lòng Lan Chiến buồn phiền, ông ta xua xua tay, ý bảo bà đừng dài dòng nữa.

“Tinh Thần!” Lan Đình bước nhanh đuổi theo con gái.

“Mẹ, mẹ vào trong đi, ở bên ngoài rất lạnh!”

Lan Đình biết cô cảm thấy khó chịu, trong lòng bà cũng không chịu nổi: “Cậu con chính là như vậy, hơi thẳng thắn chút!”

Tính cách Lan Chiến như thế nào, Hạ Tinh Thần không hề quan tâm.

“Hôm nay con chỉ đi cùng mẹ đến thăm bọn họ mà thôi. Bây giờ đã đến rồi, coi như con có thể đi về. Mẹ vào đi!”

Lan Đình còn muốn nói thêm gì nhưng thấy sắc mặt con gái quá trầm tĩnh, cuối cùng lại không nói gì. Cuối cùng, chỉ thở dài, nói: “Mẹ kêu tài xế đưa con về nhà họ Bạch!”

Hạ Tinh Thần cũng không từ chối.

Cô mặc áo khoác, ngồi lên xe. Vân Tưởng cũng ra ngoài tiễn.

Ngồi trong xe, nhìn ánh sáng đèn đường trôi xa dần, cô vẫn cảm thấy bực bội trong lòng. Trong xe, rõ ràng mở lò sưởi, cô ôm chặt áo lông, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Suốt đường đi, cô đều nghĩ tới lời Lan Diệp nói.

Rốt cuộc có phải cô đã quá ích kỷ rồi hay không?

“Dừng xe ở ngay phía trước đi!” Đi được một nửa đường, Hạ Tinh Thần nói với tài xế. Tài xế nhìn cô đầy ngờ vực, cô lặp lại một lần nữa, lúc này tài xế mới gật đầu, đỗ xe ở ven đường.

Trung tâm thành phố thật sự rất sầm uất.

Hạ Tinh Thần đứng ở trong quảng trường lớn, ngửa đầu lên có thể nhìn thấy khuôn mặt không thể quen thuộc hơn, anh đang xuất hiện trên mặt hình lớn.

Vẫn đẹp trai như vậy.

Hôm qua, khi anh nằm trong danh sách top mười người đàn ông hấp dẫn nhất thế giới. Đây là một trong những bảng xếp hạng quyền uy nhất trên thế giới. Trong bảng danh sách gồm mười người lãnh đạo các quốc gia, đại gia có cả ngôi sao, ai cũng hấp dẫn, giỏi giang.

“Tổng thống của chúng ta thật đẹp trai!”

“Đáng tiếc, trong danh sách này không phân biệt thứ hạng. Nếu không, Tổng thống nhất định xếp thứ nhất!”

“Đây là lần đầu tiên nước chúng ta có người lọt vào danh sách này, thật khiến chúng ta tự hào mà!”

Bên cạnh, ai đi qua đường cũng bàn tán và si mê nhìn màn ảnh kia giống hệt cô.

“Thật không biết sau này ngài Tổng thống sẽ tìm Đệ Nhất phu nhân như thế nào cho chúng ta nhỉ? Thật mong đợi đó!”

“Nhất định sẽ phải là một cô gái con nhà danh gia vọng tộc chân chính mới xứng đáng với Tổng thống của chúng ta. Công chúa nước láng giềng cũng được mà...”

“...”

Hạ Tinh Thần nghe rõ từng câu từng chữ bọn họ nói, giống như đinh nhọn sắc bén đâm qua màng nhĩ cô, xuyên cả vào tim.

Nếu như anh tìm Đệ Nhất phu nhân không phải con gái nhà tài phiệt thì cũng là công chúa nước láng giềng. Mà cô chỉ có thể giống như dân chúng bình thường nhìn anh trên màn hình.

Hạ Tinh Thần nghĩ đến hình ảnh đó, đột nhiên cô cảm thấy sống mũi nghẹn ngào, hốc mắt hơi đỏ.

Cô đang đứng ở giữa quảng trường thì bỗng nhiên di động đổ chuông. Đó là điện thoại của anh.

Hạ Tinh Thần để di động lên bên tai, giọng nói có vẻ mệt mỏi của anh vang lên: “Em đang ở đâu vậy?”

Cô hơi nhếch miệng, cố làm cho giọng nói mình thản nhiên một chút: “Đi dạo phố! Sắp đến lễ giáng sinh rồi nên đi dạo một chút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.