Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 449: Chương 449: Sắp sinh thai nhi thứ hai rồi! (2)




Hạ Tinh Thần cúi đầu liếc nhìn bụng bằng phẳng của mình, khóe môi vô thức cong lên.

Thật ra mấy ngày gần đây cô rất hay buồn ngủ. Thỉnh thoảng dạ dày cũng có chút không thoải mái, mặc dù không đến nỗi buồn nôn, nhưng thân thể cứ luôn mơ màng nặng trĩu.

Trước kia lúc cô mang thai Hạ Đại Bạch cũng không chú ý đến những chi tiết nhỏ này, hiện tại bởi vì mong mỏi có đứa nhỏ, cho nên trong lòng khó tránh khỏi sẽ nhạy cảm hơn rất nhiều.

Chỉ có điều, còn chưa đến một tháng, cô sợ là do mình đã nghĩ quá nhiều. Cô chỉ giữ trong lòng, ngay cả Bạch Dạ Kình cũng không nói, tránh để những người quan tâm mình sẽ cảm thấy thất vọng.

Đang suy nghĩ, bỗng dưng điện thoại di động đổ chuông.

Hạ Tinh Thần lấy di động từ trong túi xách, dãy số trên màn hình khiến cho cô kinh ngạc hồi lâu. Là điện thoại của Vị Ương. Thế nhưng, là dãy số trong nước.

Chẳng lẽ...

Cô đặt di động lên tai, bên kia còn chưa mở miệng nói gì, cô đã cướp lời: “Sao cậu về nước mà không nói tiếng nào vậy?”

Giọng nói của Trì Vị Ương từ đầu dây bên kia truyền đến: “Tối qua đến nơi muộn quá nên không có gọi điện thoại cho cậu.”

“Sao lúc này cậu lại được về nước vậy?”

“Ăn tết, công ty cho nghỉ phép nên tớ định về quê thăm họ hàng. Vài ngày nữa sẽ trở về quê ăn tết.”

“Cậu đang là phụ nữ có thai đừng chạy tới chạy lui. Hiện tại tớ đang mua rèm cửa sổ ở siêu thị, lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau.”

“Được.”

Hai người trò chuyện qua điện thoại hồi lâu, Hạ Tinh Thần mới cúp máy. Hạ Đại Bạch ngửa đầu nhìn cô: “Là mẹ nuôi ạ?”

“Ừm.”

“Mẹ nuôi sinh em bé rồi sao?”

“Vẫn còn sớm, phải sang năm em bé mới ra đời.” Hạ Tinh Thần vừa nhìn rèm cửa sổ, vừa trả lời Hạ Đại Bạch. Nơi này bán đủ loại rèm cửa, Hạ Tinh Thần cố gắng chọn cái phù hợp phong cách với chỉnh thể. Cô thích màu trắng, thế nhưng như vậy sẽ thiếu sức sống và ấm áp, cho nên cô lại thuận tay mua vài bình hoa lưu ly để trang trí.

“Vậy nếu mẹ nuôi sinh một em gái nhỏ, có phải có thể làm nàng dâu của con không?”

Hạ Tinh Thần rũ con mắt nhìn cậu bé: “Không phải trước kia con rất thích cô bé xinh đẹp ở trường học sao, hiện tại lại muốn chuyển hướng sang con của mẹ nuôi con à?”

Hạ Đại Bạch đứng thẳng lưng: “Có liên quan gì đâu ạ! Dù sao người ta muốn cưới tận mười nàng dâu cơ, hiện tại chỉ mới có hai mà thôi.”

Cậu bé vẫn còn những tám chỗ trống nữa kìa.

“...” Hạ Tinh Thần nhéo lỗ tai của con trai: “Củ cà rốt mê gái, để xem sau này cô gái nào có thể trừng trị con!”

Hạ Tinh Thần chọn rèm cửa sổ và một ít đồ trang trí chuyển đến biệt thự nhỏ, vừa ra đến nơi đã nhận được điện thoại của quản gia.

“Cô Hạ, cô mau chóng về đi. Ông cụ và bà cụ cũng đến.”

Hạ Tinh Thần vừa nghe thấy thế thì cảm thấy sốt ruột trong lòng. Hai ông bà cụ này là hai bức tượng phật lớn đấy!

Cô ở phủ Tổng thống lâu như vậy rồi mà vẫn chưa lui tới chỗ hai vị trưởng bối thăm hỏi lần nào. Hiện tại lại đến chỉ sợ không phải chuyện nhỏ.

Ngồi trên xe, Hạ Đại Bạch vẫn ra vẻ nhàn rỗi. Cậu bé lắc hai cái bắp chân, móc từ trong túi ra một cây kẹo que đưa cho cô: “ Đại Bảo, mẹ đừng vội, ông nội và bà nội sẽ không ăn thịt mẹ. Hơn nữa, không phải còn có đứa con trai này sao ạ?”

Hạ Đại Bạch giống như người lớn, vỗ vỗ bả vai cô: “Yên tâm đi, có con ở đây, ông nội và bà nội không thể gây khó dễ cho mẹ đâu!”

Hạ Tinh Thần nắm lấy cái phao cứu mạng này: “Lỡ như họ mắng mẹ, con có thể bảo vệ cho mẹ không?”

“Không thành vấn đề!” Hạ Đại Bạch khí thế cao ngất vỗ cái ngực nhỏ của mình.

Thật ra thì, Hạ Tinh Thần chỉ lo lắng hai vị trưởng bối đến vì chuyện của Lan Diệp. Nghe nói, sau hôm đó, cô khiến Lan Diệp tức giận đến nỗi nằm viện hai ngày.

Còn có chuyện đột nhiên Bạch Dạ Kình đề nghị, hai vị trưởng bối đều vô cùng sốc, cô cũng không chắc được họ có trút giận lên người cô không.

Chiếc xe nhanh chóng đã đến phủ Tổng thống.

Hạ Tinh Thần dẫn Hạ Đại Bạch vội vã đi vào, cởi xuống khăn quàng giao cho người giúp việc bên cạnh, xa xa đã thấy hai ông bà già ngồi trên ghế salon, đang uống từng ngụm trà.

Rõ ràng là ông cụ đã chờ đến phát phiền, ông cau mày không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay.

Hạ Tinh Thần đẩy Hạ Đại Bạch, Hạ Đại Bạch lập tức chạy vào, gọi: “Ông nội, bà nội!”

Nghe thấy giọng nói trong trẻo của đứa nhỏ, chân mày ông cụ lập tức thả lỏng.

Bà cụ lập tức đứng dậy: “Mau đến đây, để bà nội nhìn kỹ xem nào. Lần trước sinh nhật bà nội hai của con, bị truyền thông làm ầm ĩ như vậy, cũng chưa nhìn được con thật kỹ.”

Từ lần trước, trong lòng hai người họ vẫn luôn canh cánh nhớ mong. Bà cụ nói muốn sớm đến thăm cháu trai bảo bối, còn ông cụ lại vì giữ thể diện, thế nào cũng phải muốn đứa nhỏ trở về thăm ông.

Nhưng sau đó Hạ Đại Bạch không trở về, lúc này đã không nhịn được tự mình đến.

Hạ Tinh Thần đứng xa xa chào ông cụ và bà cụ.

“Còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống.” Ông cụ Bạch liếc mắt qua chỗ Hạ Tinh Thần, dáng vẻ uy nghiêm kia khiến cho cả người cô căng thẳng. Cô bất giác cảm thấy da đầu mình tê dại.

Cô nào dám ngồi, không chạy mất đã là vô cùng can đảm rồi.

“Ông nội, đừng hung dữ với Đại Bảo nhà chúng con mà!” Hạ Đại Bạch lập tức vùng khỏi ngực bà cụ, bịch bịch chạy đến chỗ Hạ Tinh Thần, thân thể nhỏ nhắn chắn trước mặt cô.

Hạ Tinh Thần cảm động đến sắp rơi nước mắt.

Có con trai làm bia đỡ đạn như vậy thật là tốt.

Bà cụ tức giận quở trách ông cụ: “Ông xem ông kìa, rõ ràng đã nói là đến nói chuyện chính sự, lại dữ tợn như vậy, hù dọa cả Đại Bạch!”

Ông cụ Bạch cũng tự biết mình quá nghiêm túc, quả thật rất lo lắng cháu nội sẽ giận dỗi mình, cho nên, ông bèn thu hồi lại biểu cảm vừa rồi.

Bà cụ nói: “Tinh Thần, con đừng sợ ông ấy, đến đây, ngồi xuống đi, lần này chúng ta có chuyện quan trọng muốn nói với con.”

Ngược lại, vẻ mặt bà cụ lại rất ôn hòa.

Hạ Tinh Thần lặng lẽ quan sát biểu cảm hai vị, sau đó mới dẫn Hạ Đại Bạch tới ngồi xuống ở đối diện.

Bà cụ tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống. Hạ Tinh Thần chấn động, trải qua chuyện lần trước, lần này không chờ bà cụ mở miệng trước, cô đã nói: “Phu nhân, bác vẫn nên cất vòng ngọc đi. Mặc dù hai người không đồng ý cháu ở bên cạnh Dạ Kình, nhưng mà cháu thật sự chưa từng nghĩ sẽ lại rời bỏ anh ấy. Đại Bạch nhất định cũng không hy vọng sau này có mẹ mà không có ba, có ba mà không có mẹ.”

Hạ Tinh Thần nhanh trí, đem đứa nhỏ ra làm lá chắn.

Bà cụ cầm vòng ngọc hơi khựng lại.

Ông cụ Bạch chỉ tay vào Hạ Tinh Thần, nói với bà cụ: “Bà xem bà kìa, bà không nên đưa, con bé không muốn nhận tình cảm của bà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.