Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 370: Chương 370: Say mê (2)




Anh ta cười ha ha, không có ý tốt híp mắt: “Nếu thật sự xảy ra chuyện gì với em mà tôi lại không nhớ gì, vậy là không tôn trọng em.”

“Ai xảy ra chuyện gì với anh!” Thấy bộ dạng không biết xấu hổ của anh ta, Hạ Tinh Thần càng thêm ngượng ngùng, cô cầm gối đánh anh ta: “Tốt hơn hết anh không nên nhớ những chuyện đã xảy ra tối hôm qua! Mau quên đi!”

“Cũng không chắc.” Biết hai người không có xảy ra chuyện gì, lúng túng vừa rồi lập tức tan thành mây khói. Dư Trạch Nam cười mê người, anh ta nằm xuống giường, gối đầu lên chân Hạ Tinh Thần, mập mờ nhìn cô: “Này, em nói xem. Nếu được sao chúng ta không tự chụp một tấm hình rồi truyền đi. Ảnh giường chiếu độc nhất vô nhị, bao nhiêu truyền thông muốn có mà không được.”

Anh ta vừa nói dứt lời, Hạ Tinh Thần không khỏi rùng mình.

Người này là người được truyền thông yêu mến, thật sự không biết tối qua có bị chụp hay không. Lỡ như bị chụp…

Lần trước vì tấm hình hai người bọn họ tay trong tay đã gây ra nhiều sóng gió, nếu Bạch Dạ Kình nhìn thấy hình này…

Cho dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.

Hạ Tinh Thần ảo não đến giậm chân, cô vội vàng bước xuống giường. Cầm điện thoại bị anh ta ném xuống đất, nói: “Chuyện tối qua, nếu anh dám nói ra ngoài, cẩn thận tôi giết người diệt khẩu.”

So với sự khẩn trương của cô, Dư Trạch Nam lại vô cùng nhàn nhã. Anh ta nằm ở trên giường, rung đôi chân dài nhìn cô: “Có gan lừa tôi vào phòng, sao không có gan tiếp nhận hiện thực này?”

“Ai lừa anh vào phòng? Hôm qua tôi cũng say đến mức không phân rõ phương hướng, tôi có thể lừa anh sao?” Hạ Tinh Thần trừng mắt nhìn anh ta: “Rõ ràng chính là anh không có ý tốt, kết quả bây giờ trả đũa.”

“Tôi không có ý tốt? Em có biết hôm qua tôi ngay cả cầm tiền cũng không được.”

Dư Trạch Nam nói đến đây thì dừng lại. Hạ Tinh Thần cũng nhận ra có gì không đúng, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Anh ta lập tức lảo đảo xuống giường, cầm áo khoác, vội vã đi ra ngoài.

Hạ Tinh Thần cầm lấy chiếc điện thoại bị anh ta ném hư, không tìm anh ta tính toán, vội vã đi ra ngoài theo.

“Không có camera?”

“Đúng vậy, thưa anh.” Trước sảnh, cô gái trẻ tuổi mở miệng nói: “Một bộ camera rất đắt tiền, nhà trọ như chúng tôi, không trang bị nổi.”

Dư Trạch Nam nhìn xung quanh, đúng là không có gắn camera.

Loại nhà trọ này, chỉ e là ngay cả bằng kinh doanh cũng không có, lại cũ kỹ. Bình thường anh ta ngủ ở khách sạn cao cấp, ngủ ở nơi này một đêm, đau lưng muốn chết. Cưỡng cầu có camera, đúng là hy vọng xa vời.

“Tối qua lúc chúng tôi vào, cô có thấy ai đỡ chúng tôi vào không?”

“Tôi không chú ý. Tối qua tôi cũng ngủ mơ mơ màng màng, khách vào thì tôi thu tiền rồi đưa chìa khóa, không có chú ý nhiều như vậy.”

Kết quả, hồi lâu hai người cũng không hỏi ra nguyên nhân.

“Chẳng lẽ chúng ta thật sự say đến chết đi sống lại, tự mình bò đến đây?” Dư Trạch Nam vừa lái xe đưa cô đến chỗ làm việc vừa lẩm bẩm.

Hạ Tinh Thần không nghĩ ra được gì trừ khả năng đó, còn có ai có thể đưa hai người bọn họ vào trong.

Nhưng cũng may hai người rốt cuộc không xảy ra chuyện gì, đã xem như là may mắn trong bất hạnh.

Xe nhanh chóng tiến đến cửa phòng làm việc. Hạ Tinh Thần tháo dây an toàn, đưa một chân ra ngoài, lại rút về, trừng anh ta: “Sau này anh cũng không được phép cho tôi uống rượu nữa, không, là chúng ta không thể uống chung với nhau được.”

“Vâng vâng vâng, uống rượu loạn tính, hai chúng ta là cô nam quả nữ, đúng là không thể như vậy nữa.” Anh ta gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc nói bậy nói bạ: “Dù sao tôi cũng là đàn ông tinh lực dồi dào, nhịn được một lần cám dỗ, không thể nhịn lần thứ hai.”

“Anh còn nói hưu nói vượn.” Hạ Tinh Thần tức chết, cầm khăn choàng của anh ta đánh anh ta: “Anh im miệng, sau này chúng ta kéo chuyện đó vào danh sách đen, không được nhắc lại.”

“Yên tâm đi, chuyện tổn hại đến trinh tiết của tôi, tôi tuyệt đối không nói, nhất là trước mặt Bạch Dạ Kình.”

“Tôi thề?”

Dư Trạch Nam lập tức giơ lên hai ngón tay: “Hài lòng chưa?”

Hạ Tinh Thần chu miệng: “Vậy thì tạm được. Chuyện điện thoại, tạm thời không so đo với anh.”

Cô ôm túi xuống xe. Dư Trạch Nam nhớ đến cái gì đó, kéo tay cô. Cô quay đầu, vội vàng rút tay lại: “Làm gì?”

“Em và ngài ấy…” Dư Trạch Nam nghiêm nghị hiếm có: “Nếu quả thật là loại quan hệ đó, hãy suy nghĩ thật kỹ tương lai của em. Đây không phải là chuyện nhỏ. Nếu thật sự có một ngày, quan hệ của hai người bị lộ ra, người bị thương không chỉ là ngài ấy, còn có em và người anh em nhỏ kia của tôi.”

Lông mi Hạ Tinh Thần run rẩy.

Sáng sớm gió rét, lạnh đến thấu xương.

Hồi lâu, cô cắn môi, không nói gì. Trước kia, tất cả mọi người đều nói như vậy với cô, thật ra đều ở trên lập trường của Bạch Dạ Kình mà cân nhắc, sợ anh bị ảnh hưởng. Lan Diệp như vậy, Lan Chiến cũng vậy, còn Dư Trạch Nam, lại ở trên lập trường của cô và đứa nhỏ.

Cô không nói gì, mở cửa xe đi xuống. Trong lòng cô hiểu rất rõ ràng không nên ích kỷ như vậy, nhưng, nếu muốn thật sự kết thúc với anh, cũng cần có dũng khí.

Hạ Tinh Thần xuống xe, đi vào phòng làm việc.

Trực tiếp lên lầu 6.

Xác nhận dấu vân tay vào phòng làm việc, vào phòng vệ sinh sửa sang lại rồi mới ra ngoài phòng làm việc. Nhưng vừa đi vào, chỉ cảm thấy không khí xung quanh có gì đó rất không đúng.

Các đồng nghiệp vùi đầu vào một chỗ, xì xào bàn tán, trên mặt mọi người đều có các loại phản ứng.

Bởi vì chuyện tối qua, Hạ Tinh Thần cảm thấy có gì không đúng, cho nên trong lòng rối bời, nhất thời căn bản không có tâm tư quan tâm chuyện người khác. Cô mở vi tính, lại lấy điện thoại ra.

Nhìn màn hình bể nát, thở dài.

Cũng không biết đây là lần thứ mấy mình đổi điện thoại.

Hôm nay anh sẽ về nước, vốn nên gọi hỏi anh mấy giờ về. Nhưng trước mắt.

Hạ Tinh Thần chỉ hy vọng, chuyện tối qua, anh vĩnh viễn không biết.

“Tinh Thần, trên tin tức này nói có phải là thật hay không?”

Cô đang suy nghĩ lung tung, giọng nói của Hứa Nham đột nhiên vang lên. Cô nghi ngờ ngẩng đầu, chỉ thấy anh ta mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm cô: “Em nói cho anh biết, có phải là thật hay không?”

Mấy chữ đơn giản nhưng giọng nói mang theo sự run rẩy. Cả người giống như bị đả kích quá độ.

Đầu óc Hạ Tinh Thần mơ hồ, cô đứng dậy, khó hiểu hỏi: “Cái gì có phải là thật hay không?”

“Em không thấy tin tức lớn nhất sáng nay sao?” Mỗi một chữ của anh ta đều rất nặng, giống như là từ giữa môi cắn ra.

Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Không có. Em vừa thức dậy đã đến đây. Tin tức gì?”

Cô khom người xuống, chuẩn bị xem tin tức.

Nhưng một giây sau, chỉ nghe Hứa Nham nói: “Trên tin tức nói, năm năm trước ngài Tổng thống xâm hại một thiếu nữ mười tám tuổi, ép cô ấy mang thai sinh con, tin tức này có phải là thật không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.