Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 312: Chương 312: Thủ tục kết hôn (4)




“Nếu chọn ngày kết hôn thì em muốn chọn lúc nào?” Bạch Dạ Kình tiếp tục hỏi về đề tài này.

Hạ Tinh Thần giương mắt nhìn một bên mặt của anh. Cô biết anh đang nghiêm túc hỏi cô, không phải là một câu hỏi đùa, càng không phải là để dỗ dành cô.

Bàn chuyện kết hôn với anh, cô vẫn cảm thấy hơi nhanh, có hơi không chân thật. Nhưng cô lại không thể nói ra lời từ chối.

Cô nghĩ, rốt cuộc thì bắt đầu từ khi nào mà cô đã muốn gả cho anh như vậy? Gả cho một người đàn ông tính khí xấu, tương đối khó sống chung, lại còn ngang ngược và tự yêu bản thân nữa chứ.

“Ngây người cái gì vậy?” Bạch Dạ Kình không nghe thấy cô trả lời, bèn nhéo vào tay cô.

Lúc này cô mới hoàn hồn đáp lại anh: “Nếu thật sự muốn kết hôn thì cũng phải chờ qua năm sau đi, bây giờ cũng sắp hết năm rồi.”

Cô vẫn chưa quên những lời Bạch Minh Diệp nói lần trước. Với tình hình hiện tại, nếu hai người bọn họ thật sự công khai chuyện kết hôn thì sẽ rất bất lợi với hình tượng của anh. Dù sao bọn họ cũng không vội một lúc này.

Bạch Dạ Kình mím môi, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, không nói gì thêm nữa.

Vào lúc này, điện thoại di động đặt ở một bên đột nhiên vang lên, là số điện thoại riêng.

Hạ Tinh Thần cầm lên giúp anh, anh hỏi: “Ai gọi đến vậy?”

“Lão phu nhân.”

Bạch Dạ Kình khẽ gật đầu: “Nghe giúp anh đi.”

“Hả?”

“Nghe đi.” Bạch Dạ Kình làm ra vẻ không cần phải kiêng kỵ gì, hai tay anh vững vàng cầm tay lái, ánh mắt hướng về con đường phía trước: “Đang trên đường cao tốc, anh lái xe nên không thể nghe điện thoại. Hơn nữa… sau này hai người sẽ là quan hệ mẹ chồng và con dâu, nên nói chuyện với nhau nhiều hơn để bồi dưỡng tình cảm.”

Lúc nói đến câu nói sau cùng kia, ánh mắt thích thú của anh rơi lên mặt của cô.

Gương mặt của Hạ Tinh Thần trở nên ửng hồng đỏ, định mặc kệ anh. Cô ấn nghe máy rồi để điện thoại sát bên tai.

“Alo, Dạ Kình.” Giọng nói của lão phu nhân từ bên kia truyền tới.

Hạ Tinh Thần ngồi thẳng người, cho đến bây giờ, cô vẫn ít nhiều cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Cô ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: “Phu nhân, con là Tinh Thần ạ.”

Bạch Dạ Kình ghé mắt nhìn cô, thấy cả người cô đang dần trở nên căng thẳng, một tay cầm điện thoại di động, một tay để trên đầu gối, căng thẳng đến nỗi chỉ cần nhìn thấy đầu ngón tay của cô lúc này cũng có thể biết cô đang rất hồi hộp. Anh cảm thấy cô của lúc này vừa buồn cười lại vừa đáng yêu, không nhịn được nói: “Em hãy thả lỏng nào, lão phu nhân không ăn thịt người đâu.”

Anh không hề đè thấp giọng nói, nên lão phu nhân ở bên kia có thể nghe thấy. Bà ấy nói với Hạ Tinh Thần: “Đúng vậy, con không cần phải căng thẳng, thằng nhóc Dạ Kình kia nói không sai, bác đâu có ăn thịt người đâu mà con phải sợ.”

“…” Hạ Tinh Thần lặng lẽ trợn mắt nhìn Bạch Dạ Kình, vội vàng nói: “Bác, bây giờ Dạ Kình đang lái xe, bác có chuyện gì cần con chuyển lời với anh ấy không ạ?”

“Có một chuyện nghiêm chỉnh.”

Hạ Tinh Thần nhìn về phía Bạch Dạ Kình một cách dò hỏi, đè thấp giọng nói: “Là chuyện nghiêm chỉnh.”

Lúc cô đang định nhấn loa ngoài, lão phu nhân lại tiếp tục nói: “Là chuyện của nhà họ Bạch chúng ta, nói với con hay với nó cũng giống nhau cả thôi.”

“Hả?” Hạ Tinh Thần ngẩn ra trong giây lát. Ngay sau đó cô đã lập tức hiểu ra. Ý của lão phu nhân là đã coi cô là người một nhà, không giống như thái độ lúc ban đầu khi nói chuyện với cô ở trong điện thoại nữa.

Cô dần thả lỏng người ra: “Vậy bác cứ nói với con đi, con sẽ giúp bác chuyển lời lại.”

“Ngày mai chú của Dạ Kình sẽ chính thức ra ngoài, đến lúc đó cả gia đình chúng ta đều phải đi đón. Buổi tối, cả nhà sẽ cùng nhau ăn cơm tối. Tinh Thần à, con nhớ dẫn theo Đại Bạch về nhà, để chú của Dạ Kình nhìn thấy mặt Đại Bạch, cũng nhìn cháu dâu tương lai của chú ấy một cái.”

Lão phu nhân thịnh tình mời như vậy, Hạ Tinh Thần cảm thấy rất vui vẻ. Trong mấy dịp lớn và đặc biệt như vậy, lão phu nhân không hề coi cô là người ngoài, lại còn mời cô đến tham dự. Nhưng còn phía ông cụ…

“Nhưng mà… những dịp thế này… con đi… chỉ sợ sẽ khiến ông cụ không vui.”

“Sợ ông ấy làm gì? Hơn nữa, ông ấy chỉ có mỗi cái dáng vẻ hung dữ mà thôi. Con nhất định phải nhớ cùng Dạ Kình...”

Hạ Tinh Thần mới chỉ nghe được một nửa thì bỗng nhiên điện thoại di động đã bị lấy đi.

Cô quay đầu.

Một tay Bạch Dạ Kình vịn tay lái, một tay cầm điện thoại di động, ánh mắt vẫn hướng về phía trước, nói: “Tối mai Tinh Thần không rảnh, con sẽ đưa Đại Bạch về.”

Hạ Tinh Thần ngây người trong giây lát, tối mai cô rất rảnh mà.

Lão phu nhân cũng ngẩn người.

Sau đó, bà ấy trách móc một tiếng: “Cái gì mà không rảnh? Con bé còn chưa nói không rảnh, sao con đã trả lời thay rồi? Hơn nữa không phải con muốn kết hôn với Tinh Thần sao? Như vậy thì phải mang Tinh Thần về cho chú con nhìn chứ.”

Bàn tay đang cầm điện thoại di động của Bạch Dạ Kình trở nên căng thẳng.

Hạ Tinh Thần quay mặt sang nhìn anh, có thể nhìn ra khớp xương ngón tay của anh đã hơi trắng bệch. Một lúc lâu sau, cô nghe thấy anh nói: “Không sợ sau này không có cơ hội. Cứ như vậy đã, con cúp máy đây.”

Bạch Dạ Kình không để lão phu nhân có cơ hội nói nữa, anh trực tiếp cúp máy rồi ném điện thoại sang một bên.

Hạ Tinh Thần quay mặt sang nhìn, sau đó lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, có hơi lúng túng. Trên thực tế, dịp đặc biệt như ngày mai, cô cũng không nhất định phải tham dự, cả gia đình bọn họ đoàn tụ, nếu cô đi thì có lẽ sẽ cảm thấy không được thoải mái. Chỉ là, bị anh từ chối giúp mà không có chút lý do nào như vậy, trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút mất mác.

Anh không muốn đưa cô trở về sao? Chẳng lẽ anh không hài lòng với biểu hiện lần trước của cô?

Hạ Tinh Thần muốn hỏi, nhưng ngực như bị nghẹn lại, khiến cô không thể hỏi ra miệng. Cô cũng sợ câu trả lời của anh sẽ khiến mình cảm thấy khó chịu.

Vì vậy…

Trên đường trở về, hai người cũng không nói với nhau lời nào.

Trong xe, bầu không khí có hơi thấp. Bạch Dạ Kình cũng không hỏi cô gì cả.

Khi đến trạm dịch vụ, anh dừng xe lại. Hạ Đại Bạch tỉnh dậy, nói muốn đi vệ sinh, Hạ Tinh Thần bảo cậu bé tự đi một mình. Hai người ngồi ở trong xe, giống như cuối cùng Hạ Tinh Thần cũng không thể chịu nổi bầu không khí thế này nữa, cô đẩy cửa xe ra, nói: “Em đi xuống hóng mát một chút.”

Nói xong, cô muốn xuống xe.

Anh đưa tay ra, giữ lấy bàn tay đang tháo dây an toàn của cô lại.

Cô quay đầu, không nhìn anh mà chỉ nhìn vào tay anh. Cô dùng sức, muốn giằng ra.

“Giận à?” Qua mấy tiếng im lặng, rốt cuộc anh cũng mở miệng. Bàn tay to của anh nắm chặt bàn tay của cô.

Hạ Tinh Thần ngẩn người, lông mi hơi rũ xuống, chỉ nói: “…Không phải.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng giọng điệu của cô hơi buồn rầu.

Anh bình tĩnh nhìn cô: “Bởi vì chuyện anh thay em từ chối bữa cơm tối mai?”

“Cũng không phải.”

Bạch Dạ Kình không lên tiếng, chỉ nhìn cô một cách dò xét.

Cô không đẩy tay anh ra nữa, nhìn thẳng vào mắt anh, không giấu giếm mà hỏi: “Lần trước khi em đến nhà anh… anh không hài lòng với biểu hiện của em sao?”

Anh dùng ngón tay xoa xoa mu bàn tay của cô: “Đừng nghĩ lung tung. Chẳng qua là chú của anh mới ra khỏi tù, chú ấy cô đơn một mình, còn nhà anh thì lại ba thế hệ cùng nhau vui vẻ, anh chỉ sợ chú ấy nhìn thấy sẽ cảm thấy đau buồn. Cho nên, chờ thêm một thời gian nữa, khi nào tìm được cơ hội anh sẽ để hai người gặp mặt.”

Lời nói của anh hoàn toàn hợp tình hợp lý. Nghe anh giải thích như vậy, Hạ Tinh Thần cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, sự giận dỗi lúc nãy cũng đã biến mất. Cô gật đầu nói: “Chú của anh cũng là một người rất đáng thương. Không phải anh vẫn luôn tìm kiếm con gái của phu nhân Lan Đình sao? Cô ấy có phải là con của chú anh không? “

Bạch Dạ Kình nặng nề nhìn về phía cô, ánh mắt kia khiến Hạ Tinh Thần cảm thấy hơi khó hiểu. Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Chuyện này đến đây là kết thúc, sau này anh sẽ không tra nữa. Em cũng không phải cần quan tâm nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.