Hạ Tinh Thần đi ra ngoài, hoàn toàn không có tâm trạng chơi bóng, không biết nên đối mặt với Hứa Nham ra sao, càng không biết nên đối mặt với người đàn ông từng cướp đoạt mình giống như dã thú ra sao.
Dư Trạch Nam cũng đồng ý với cô, cho nên lúc cô nói sắp đi, anh ta không hề do dự một chút nào, gật đầu với Bạch Dạ Kình ở xa xa coi như là chào hỏi, rồi dắt tay cô đi về hướng xe điện.
Từ đầu đến cuối, Hạ Tinh Thần luôn cúi đầu nhìn mũi chân, không ngẩng đầu nhìn người ngoài một cái. Nhưng cô vẫn có cảm giác có tầm mắt nóng bỏng nhìn mình ở sau lưng.
Tuy nhiên cô không biết là đến từ Hứa Nham hay là Bạch Dạ Kình.
Bạch Dạ Kình luôn chuyện trò vui vẻ cùng Mayne, cho dù là Dư Trạch Nam dắt Hạ Tinh Thần đi qua, trên mặt anh cũng không hề thay đổi.
Nhưng…
Khi bóng người kia hoàn toàn biến mất, mí mắt anh thoáng nhìn về phương hướng biến mất, ánh mắt u ám kia trở nên càng tối đi.
Hạ Tinh Thần nhận lấy thức ăn được mang ra, mấy cái đùi gà mình tự ướp từ trong tay người phục vụ.
Cô nhìn Dư Trạch Nam: “Vốn muốn mời anh ăn tối, nhìn bây giờ hay là nấu cơm trưa cho anh.”
“Định tự làm thật à.”
“Ừm. Tôi không thể mời nổi bữa ăn cho cậu chủ giống như anh.”
Dư Trạch Nam cười, không quá tự nhiên lấy đồ từ tay cô đi, đánh sau ót cô: “Đồ hẹp hòi.”
Hạ Tinh Thần tìm Trì Vị Ương mượn phòng bếp. Biết cô sắp tới, Trì Vị Ương đã sớm đón ở dưới tầng, thấy cô đi đến cùng Dư Trạch Nam thì lộ vẻ mặt hóng hớt.
“Quan hệ giữa hai cậu là như thế nào đấy.” Ở trong phòng bếp, lúc bận rộn cùng cô, rốt cuộc Trì Vị Ương cũng không nhịn được mà hỏi.
“Quan hệ bạn bè.” Hạ Tinh Thần đáp lại một cách thản nhiên.
“Quan hệ bạn bè mà cậu lại có thể tìm tới chỗ tớ, còn đặc biệt nấu cơm cho anh ta, trông tớ dễ bị lừa gạt vậy à.”
“Nhiều chuyện công việc của tớ nhờ có anh ấy.”
Trì Vị Ương đi ra ngoài phòng bếp nhìn “Anh ấy“. Dư Trạch Nam xem tivi ở trong phòng. Vào lúc này, Dư Trạch Nam không không đứng đắn như lúc ở trước mặt Hạ Tinh Thần, mà ngồi thẳng tắp, tương đối có khí chất, đặc biệt có thể tăng thiện cảm ở trước mặt Trì Vị Ương.
“Không phải Tổng thống cho cậu vào Bộ ngoại giao sao.”
Nhắc tới anh, Hạ Tinh Thần lại nghĩ tới chuyện vừa rồi ở sân bóng, vẻ mặt cô thoáng trở nên phức tạp. Cô lắc đầu, lãnh đạm nói: “Không liên quan gì tới anh ta.”
Hơn sáu giờ chiều.
Bạch Dạ Kình bảo Lãnh Phi đẩy hoạt động của Bộ tài chính xuống buổi tối, mình thì trở về phủ Tổng thống thật sớm.
“Ngài Tổng thống, ngài có muốn dọn cơm ngay bây giờ không, phòng bếp đã nấu xong.”
Quản gia tiến lên hỏi.
Bạch Dạ Kình vén ống tay áo áo sơ mi lên, liếc nhìn đồng hồ, trầm giọng hỏi: “Cô Hạ đâu.”
“Bây giờ cô Hạ vẫn chưa trở về.”
Anh cau mày: “Vậy thì chờ một lúc nữa.”
“Vâng.” Quản gia gật đầu.
Vào lúc này, Hạ Đại Bạch mặc đồ ở nhà cùng đôi dép nhỏ lông xù đi xuống từ trên tầng. Cậu bé dò xét nhìn ba ngồi xem tài liệu ở trên ghế sa lon, ánh mắt phát hiện ra tâm trạng ngài Tổng thống đặc biệt tệ vào giờ phút này.
“Ba ơi.” Cậu bé thận trọng đến gần, hai cái chân nhỏ để ở trên ghế sa lon.
“Ngồi yên.” Anh nhìn Hạ Đại Bạch đi qua.
Cậu bé a một tiếng rồi vội để chân nhỏ trắng nõn từ trên ghế salon xuống, đôi chân nhỏ lại xỏ dép vào.
“Tiểu Bạch, có phải ba đang đợi Đại Bảo trở về nấu cơm cho ba không.”
“Không.” Anh sầm mặt, chối ngay.
“Không phải à.”
“Con rất dài dòng.” Người nào đó chê bai.
Hạ Đại Bạch nhíu mày: “Nếu ba chờ Đại Bảo thì đừng đợi nữa. Đã trễ thế này, chắc chắn Đại Bảo quên nấu cơm tối cho ba.”
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Bạch Dạ Kình trở nên càng khó nhìn hơn.
Rồi tầm mắt anh dừng lại ở trên tài liệu.
“Tiểu Bạch, chúng ta đi ăn cơm đi, có được không.”
Lúc này Bạch Dạ Kình mới ý thức được thằng bé này đói. Anh gật đầu, phân phó: “Quản gia, chuẩn bị sắp thức ăn.”
Kết quả là trong phòng ăn chỉ có một mình Hạ Đại Bạch gặm đùi gà. Bạch Dạ Kình ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn đồng hồ đeo tay lần thứ ba.
Quản gia đi tới mời anh: “Ngài Tổng thống, hay là ăn chút gì đó trước đi.”
“Cứ kệ tôi.”
“Tôi bảo phòng bếp hầm canh cho ngài, hay là bưng tới cho ngài ăn một chút.”
“Không cần, không muốn ăn.”
Anh vẫn kiên quyết như vậy, quản gia cũng không nói gì nữa, yên lặng lui xuống.
Một lúc sau, điện thoại trong nhà reo lên. Người hầu vội vàng nghe máy, một lúc sau thì bước đến phòng ăn: “Cậu chủ, là điện thoại của cô Hạ, nói là để cậu chủ nghe máy.”
Là điện thoại của Hạ Tinh Thần.
Bạch Dạ Kình liếc nhìn máy điện thoại bàn, suy nghĩ một chút, cầm lên định áp vào bên tai.
“Ba, Đại Bảo bảo con nghe mà.” Hạ Đại Bạch đúng lúc đi ra, chạy bình bịch mấy bước tới.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình tối đi, tức giận đưa điện thoại cho cậu bé: “Ba cầm để đưa cho con.”
“Thế ạ.” Hạ Đại Bạch tỏ ra rất hoài nghi.
Bạch Dạ Kình không nhìn Hạ Đại Bạch, vẻ mặt âm u, anh đi lên tầng.
“Đại Bảo.”
“Tắm thơm tho chưa.” Hạ Tinh Thần ở bên kia hỏi.
“Dạ, tắm rồi. Bây giờ rất là thơm đấy.” Lúc Hạ Đại Bạch nói, cậu bé cúi đầu nhỏ, ngửi cánh tay mình.
“Đại Bảo, tại sao mẹ vẫn chưa về ạ.”
“Tối nay mẹ không về.”
“Ồ, mẹ và cái chú hẹn lúc buổi sáng còn phải hẹn cả đêm ạ.”
“Dĩ nhiên là không phải.” Hạ Tinh Thần bật cười: “Tối nay Đại Bảo sẽ ở với mẹ đỡ đầu.”
“Thì ra là như vậy. Vậy mẹ hãy chơi với mẹ nuôi con nhé. Có điều…”
Hạ Đại Bảo nhớ tới cái gì, giương mắt nhìn trên tầng: “Đại Bảo, tối nay mẹ không trở về, chẳng phải là cơm tối của ba bị lỡ sao.”
“Cơm tối gì.” Hạ Tinh Thần hoài nghi.
“Không phải sáng sớm mẹ đã dạy để chuẩn bị bữa tối nay cho ba sao. Ba vẫn luôn chờ đợi, đến bây giờ còn chưa ăn cơm tối đấy.” Giờ đã bảy giờ hơn rồi.
Đầu óc Hạ Tinh Thần lại mơ hồ: “Mẹ không chuẩn bị bữa tối cho ba mà.”
“Không có, nhưng, là ba nói thế.”
“Những món mẹ chuẩn bị buổi sáng kia là cho chú hẹn với mẹ hôm nay ăn.”
Ui dà… lại thành hiểu lầm lớn rồi.
Ba thật đáng thương…
Đợi cả một ngày, kết quả chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Lúc Hạ Đại Bạch đang rất đồng tình với Tiểu Bạch, thì có một tiếng lộp bộp truyền tới từ trong điện thoại.
Hạ Tinh Thần hơi sửng sốt.
Đây hiển nhiên là âm thanh người nào đó quẳng điện thoại đi.
Mà giờ phút này, điện thoại lại vẫn chưa bị ngắt kết nối.
Chỉ có thể là…
“Đại Bảo, ba vừa ở trên tầng nghe trộm chúng con nói chuyện điện thoại à.”
“…”
Hạ Đại Bạch càng đau lòng cho ba hơn. Cúp điện thoại, Hạ Đại Bạch gọi người: “Ông quản gia, bác quản gia.”
“Cậu chủ, sao vội thế, thế nào rồi.”
“Ông tranh thủ thời gian bảo phòng bếp chuẩn bị vài món để đưa lên tầng cho ba ăn đi, chắc chắn ba sẽ không xuống nữa.”
Tự mình đa tình là một chuyện rất mất mặt. Chắc chắn người thích thể diện giống như ba cảm thấy mất thể diện, nên không dám xuống tầng.
Quản gia không biết nội tình, chỉ gật đầu: “Ừm, được. Ông đi chuẩn bị.”