Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 384: Chương 384: Tình nồng (1)




Anh đi được nửa đường thì phát hiện ra cô không theo kịp, bèn dừng chân, đứng ở trên cầu thang xoắn ốc nhìn xuống cô ở phía dưới. Mặc dù anh không nói gì, nhưng cô có thể cảm giác được ánh mắt kia đang dán chặt lên người mình, cô vô cùng ăn ý xoay người lại.

“Đi lên đây.” Anh mở miệng.

Hạ Tinh Thần khẽ gật đầu với anh, môi khẽ mấp máy: “Em biết rồi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi mỉm cười. Kể từ khi biết hai người bọn họ không có chung huyết thống, thì tâm tình của cô trở nên thoải mái không sao kể siết được. Cảm giác tội lỗi cũng không còn nữa.

Thím Trần cười nói: “Phu nhân đi nhanh lên đi, đừng để cho ngài Tổng thống phải nóng lòng chờ.”

“Vậy tôi đi lên đây.” Cô vui vẻ đáp lời.

Quản gia nhắc nhở: “Phu nhân, còn chưa tới hai mươi phút nữa là tới giờ dùng cơm.”

Cô vẫn còn chưa thích ứng được với cách xưng hô ‘phu nhân’ kia, nhưng cũng không uốn nắn lại, chỉ gật đầu nói: “Tôi sẽ xuống đúng giờ.”

Sau khi nói xong, cô bước nhanh lên trên tầng. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc kia, giống như đứa trẻ con được thưởng kẹo vậy.

Cô đi được nửa đường bèn ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh, ánh mắt của cô chạm vào tầm mắt sâu thẳm của anh, nụ cười trên mặt cô càng hằn sâu hơn, bước chân cũng trở nên nhanh hơn.

Quản gia và mấy người giúp việc nhìn bóng lưng của hai người họ, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ và yên tâm. Đã sống với nhau lâu như vậy, bọn họ biết rất rõ tính tình của cô Hạ, hiền lành, ôn hòa, thân thiện với mọi người, nếu nói đến đệ nhất phu nhân của nước S, thì cô thích hợp hơn so với Tống Duy Nhất gấp trăm ngàn lần.

Bạch Dạ Kình đi chân trần vào phòng ngủ. Đi đến phòng thay quần áo, anh tháo cà vạt trên cổ xuống.

Bàn tay thon dài của anh cởi từng cái cúc áo sơ mi, dáng vẻ ấy nhìn cực kỳ hấp dẫn.

Hạ Tinh Thần đi vào theo, đứng yên ở chỗ cái gương trước mặt anh, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh muốn nói cái gì với em?”

Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô: “Không, chỉ là...”

Ánh mắt của anh càng sâu hơn, lộ ra vẻ nguy hiểm chết người, giọng nói mang theo mấy phần cám dỗ: “Còn có chuyện rất quan trọng muốn làm cùng em.”

Giọng nói đó, cùng với ánh mắt như ẩn chứa tư vị sâu xa nào đó.

Hạ Tinh Thần nhớ tới những lời trêu chọc lúc trước của anh ở trong xe, ngay lập tức, trái tim cô đập rộn lên, cô vừa ngượng ngùng vừa giận dữ trừng mắt nhìn anh, xoay người muốn đi. Bây giờ trời còn chưa tối!

Nhưng mà, anh nào để cho cô đi dễ dàng như vậy, anh vươn cánh tay dài ra, trực tiếp ngăn cô lại, tiếp theo đó, anh nhẹ nhàng dùng sức, kéo cả người cô quay lại.

Thân thể mềm mại của cô nhào vào vòng ngực của anh.

Cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, vừa muốn nói cái gì đó, Bạch Dạ Kình đã hôn xuống.

Từ trước đến nay, anh đều bá đạo như vậy, nghĩ cái gì thì làm cái đó. Cô thở dốc, lui về phía sau một bước, lại bị anh đẩy dựa lưng vào chiếc gương phía sau. Cô thôi không giãy dụa nữa, để mặc cho anh kéo lại, tay ôm lấy cổ của anh.

Mới chỉ cách xa có mấy ngày, mà bọn họ đã giống như cách xa cả thế kỷ vậy.

Một lần nữa cảm nhận được hơi thở của người đàn ông, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của anh, cô cũng dần bị cuốn theo.

Những chua xót cay đắng trước kia, bây giờ chỉ còn lại niềm say mê ngọt ngào, tất cả các loại cảm xúc đan xen lẫn nhau, khiến cho cô quên đi hết cả dè dặt.

Cô khẽ rên lên, nhón chân lên hôn đáp lại anh. Cả hai cùng cảm nhận bờ môi mềm mại của đối phương, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, thân thể cô dần trở nên vô lực, người anh cũng dần dần nóng lên.

Hạ Tinh Thần thích cảm giác hôn như vậy. Nhưng mà cho tới bây giờ, anh chưa bao giờ là người biết hai chữ ‘dịu dàng’, một khi đã hứng tình thì càng không thể nào khắc chế. Bàn tay anh suồng sã thọc vào trong quần áo của cô.

Cô trở nên tỉnh táo hơn, bắt lấy bàn tay không an phận của anh, hốc mắt đã ướt át, bàn tay mềm mại dần trở nên run rẩy: “ Dạ Kình, chờ lát nữa…”

“Không chờ được.”

Anh đã gần như cởi hết quần áo của cô xuống.

Bởi vì kịch liệt, mà có chút thô bạo.

Nhưng bây giờ vẫn là ban ngày mà.

Mặc dù hai người đã biết rõ về thân thể của nhau, nhưng mà công khai ngay giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, cô vẫn không quen được, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tinh Thần dần đỏ bừng lên.

Cô buồn bực cắn vào bả vai của anh: “Sao anh hư vậy?”

“Bây giờ em mới biết anh hư à, quá muộn rồi.”

Anh hạ giọng nói, khiêu khích khẽ cắn vào lỗ tai đáng yêu của cô. Khuôn mặt đẹp trai đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt mông lung, hứng tình xen lẫn với say mê, lộ ra khao khát tột cùng.

Ánh mắt mê say của cô đối diện với ánh mắt đó, trong giây lát, cô chỉ cảm thấy mình đã đắm chìm vào trong ánh mắt đó.

Cô đã hoàn toàn bị người đàn ông này mê hoặc. Cái gì mà dè đặt, cái gì mà lý trí, cái gì mà xấu hổ, trong giây phút này, toàn bộ đều biến mất hết.

Cô thở gấp thành tiếng, thân thể mềm mại vô thức dán vào anh.

“Tổng thống, phu nhân, đồ ăn đã được chuẩn bị xong ở bên dưới rồi, bây giờ hai vị có dùng bữa luôn không?” Ngoài cửa đột nhiên có tiếng của người giúp việc vọng vào.

Một lát sau, người giúp việc không nghe thấy có âm thanh gì vọng lại bên trong, người giúp việc cảm thấy nghi ngờ, lúc đang muốn gõ lại lần nữa, thì nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn, cất giấu sự gợi cảm từ cánh cửa bên kia truyền tới: “Lát nữa.”

Chỉ hai chữ đơn giản mà thôi, nhưng lại khiến cho người giúp việc đứng bên ngoài lập tức đỏ mặt.

Chỉ cần nghe vậy thôi cũng đủ rõ hai người bên trong đang làm gì.

Tình cảm của ngài Tổng thống và Tổng thống phu nhân đúng là như keo như sơn à.

“Bao cao su.” Tuy lý trí của cô đã sớm sụp đổ, nhưng mà, một giây cuối cùng kia vẫn miễn cưỡng lấy lại chút tỉnh táo.

“Em quên là bây giờ không cần tới nó rồi à.”

Lúc này Hạ Tinh Thần mới nhớ ra là hai người không cùng chung huyết thống. Có lẽ vừa nãy đầu óc cô đã bị anh làm cho chập điện rồi.

Không đợi cô nghĩ ra, thì cả người đã bị bế lên, hai chân được đặt ở ngang hông kiên cố của anh.

Dù Bạch Dạ Kình đã rất kìm chế, nhưng mà, lần hoan ái này vẫn kéo dài suốt một giờ.

Hai người từ phòng thay quần áo, quấn quýt đến trên ghế salon ở trong phòng ngủ, rồi lại đến sau cánh cửa.

Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, anh luôn đòi hỏi điên cuồng mà kịch liệt, cho tới bây giờ, cô vẫn còn cảm thấy miễn cưỡng lắm mới có thể theo kịp với tiết tấu của anh.

Nhưng mà, cái cảm giác thân mật lăn qua lộn lại như vậy, lại khiến cho cô cảm thấy vui vẻ đến nỗi nhiều lần không nhịn được mà rên la thành tiếng.

Cô rất hạnh phúc, bởi vì tất cả trải nghiệm đến cực hạn, đều luôn do người đàn ông này dẫn dắt mình.

Cho dù anh không hề dịu dàng khéo léo, cũng không có nhiều kiên nhẫn, nhưng mà chính anh như vậy, lại vô cùng hoàn hảo.

Đây là một hồi hoan ái đầy kịch liệt và khoái cảm.

Đến cuối cùng, Hạ Tinh Thần mềm nhũn người chui vào trong bồn tắm, lúc này, cả người cô như thể không còn cử động được nữa.

Dưới ánh đèn, nhìn dáng vẻ vừa lười biếng lại vừa mềm mại của cô thật đáng yêu. Bạch Dạ Kình ngồi trên mép bồn tắm, nhìn cô đang nằm phía dưới, ngón tay khẽ vuốt ve ở trên bả vai mượt mà của cô: “Còn dám nói vớ vẩn ở trước mặt anh nữa không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.