Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 386: Chương 386: Tình nồng (3)




Nhìn dáng vẻ làm bộ đáng thương kia của cô, dường như Bạch Dạ Kình cảm thấy tương đối hài lòng.

Gương mặt vốn đang căng thẳng cũng trở nên thư thái hơn. Nhưng khi cô thu tầm mắt về, anh lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh như băng vừa nãy.

Anh cầm thìa múc canh, cô lập tức đứng dậy, nịnh nọt bưng bát canh của anh lên: “Để em giúp anh.”

“Như vậy là đủ rồi sao?”

“Anh cứ uống nhiều vào, uống xong em lại giúp anh múc.”

“Anh thử cái này đi. Em vừa mới thử qua, ăn rất dai. Anh cũng nếm thử xem.”

“Viên thịt này ăn cũng rất ngon.”

Người nào đó không ngừng lấy lòng, cho tới khi, trong cái bát nhỏ của ai đó, đã được chất đầy thức ăn, không còn chút kẽ hở nào.

Mí mắt của anh nhướng lên, nhìn cô: “Em như vậy thì sao anh có thể động đũa.”

“…” Hạ Tinh Thần.

Cũng đúng.

Vì vậy Hạ Tinh Thần lại bưng bát của anh qua, đổ một nửa vào trong bát của mình, cười híp mắt đưa trả lại cho anh: “Như vậy là được rồi, anh ăn đi.”

Bạch Dạ Kình dò xét nhìn cô, ánh mắt kia, tuy không rõ là ý gì, nhưng cũng đủ khiến da đầu cô tê dại. Cuối cùng, Anh động đũa, ăn không nhanh không chậm, cô mới yên tâm thở phào.

Cô nâng mắt nhìn anh, thản nhiên nở nụ cười yếu ớt.

Rồi cũng cầm đũa bắt đầu ăn.

Haizzz, dỗ dành đàn ông, nhất là người đàn ông bướng bỉnh, đúng thật là khó khăn.

Hạ Tinh Thần nỗ lực dỗ đến bây giờ, anh cũng chỉ không cho cô thêm sắc mặt khác mà thôi, vẫn không mở miệng nói chuyện với cô. Giống như cô đang độc thoại vậy.

Hạ Tinh Thần cảm thấy mình còn phải đi một chặng đường dài.

Cuối cùng thì bữa ăn tối đáng sợ này cũng kết thúc, Bạch Dạ Kình lập tức đi thẳng vào thư phòng.

Hạ Tinh Thần không thể gây ồn ào cho anh được, nên chỉ có thể ngừng công việc dỗ dành này lại.

Cô ngồi ở trên ghế sa lon, nhàm chán xem ti vi. Trong lòng luôn nhớ tới chuyện anh vẫn còn giận cô, tuy nhiên, Hạ Tinh Thần lại rất vui mừng vì cô không thật sự đi tới bước chia tay với anh. Bây giờ anh cũng đã tức giận như vậy rồi, nếu như cô thật sự nói với anh hai chữ chia tay, thì không biết anh sẽ tức đến thế nào nữa. Chỉ sợ, cả đời đều không phản ứng lại với cô nữa.

Cô suy nghĩ, lại bò dậy, gọi điện thoại tới Lương Thành.

Nhận điện thoại là Thẩm Mẫn. Hôm nay bà ấy đã chú ý đến tin tức, nên cũng biết mọi chuyện đã tạm thời chuyển nguy thành an, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.

“Mẹ, Đại Bạch đâu?”

“Đại Bạch đang rửa chân, để mẹ đưa điện thoại cho thằng bé.”

“Vâng ạ.”

Hạ Tinh Thần đáp lại, cô nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Mẫn, một lát sau, giọng trẻ con non nớt của Hạ Đại Bạch truyền từ bên kia tới.

“Có phải ba mẹ không cần con nữa hay không?” Hạ Đại Bạch thở phì phò phàn nàn: “Hừ, Tiểu Bạch nói sẽ tới đón con, mà chẳng thấy tăm hơi đâu, ngay cả Đại Bảo cũng lặng lẽ chạy đi mất. Ba mẹ đều chê con phiền phức…”

Hạ Tinh Thần nhức đầu.

Hôm nay cô xung khắc với cả ba và con nhà này à. Lớn thì tức giận với cô, ngay cả nhỏ cũng tức giận với cô.

“Không phải con rất thích chơi với Đại Mao Nhị Mao sao, cho nên mẹ muốn để cho con ở đó chơi thêm hai ngày mà thôi. Còn nữa, hiện giờ thân thể của con vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không khí ở Lương Thành rất trong lành, sẽ rất tốt cho thân thể của con.”

“…” Nói đến đây, cô không nghĩ rằng, Hạ Đại Bạch đột nhiên im lặng. Nghe hơi thở, dường như là đang rất không vui.

“Đại Bạch…” Hạ Tinh Thần gọi thằng bé.

Hạ Đại Bạch sụt sịt cái mũi nhỏ, dáng vẻ chuẩn bị khóc.

Trái tim Hạ Tinh Thần cũng xoắn lại: “Sao vậy, có phải còn đau ở chỗ nào hay không?”

“Đại Mao Nhị Mao cũng không chơi với con…” Tình bạn của Hạ Đại Bạch bị sứt mẻ, thằng bé vừa nói ra, đã lập tức nghẹn ngào: “Bọn họ nói, con là con trai của Tổng thống… Nên không dám chơi với con…”

“…” Hạ Tinh Thần thở dài. Hôm nay, tin tức được truyền khắp cả nước, thế nên người dân ở Lương Thành tự nhiên cũng biết. Mặc dù Đại Bạch vẫn chưa thành niên, hình ảnh không bị đưa ra ánh sáng, nhưng những người biết cô thì cũng sẽ biết thân thế của thằng bé.

Có vẻ như, khác biệt về thân phận, không chỉ ảnh hưởng tới chuyện tình cảm, mà ngay cả tình bạn của những đứa trẻ cũng bị ảnh hưởng.

“Không sao cả, có lẽ Đại Mao Nhị Mao chỉ chưa kịp thích ứng mà thôi. Ngày mai con lại đi tìm các bạn, nói cho các bạn biết con vẫn là con, mẹ tin rằng các bạn sẽ lại chơi với con thôi.”

Hạ Đại Bạch sụt sịt cái mũi nhỏ, kiêu ngạo hừ lạnh: “Nếu bọn họ không chơi với con, thì con cũng không cần chơi cùng bọn họ nữa, con sẽ không thèm để ý đến bọn họ nữa, con ghét bọn họ.”

“…” Hạ Tinh Thần cảm thấy buồn cười: “Không muốn để ý tới bọn họ, vậy sao con còn khóc nhè?”

“Con… Con không phải vì đau lòng nên mới khóc nhè đâu. Mà vì cảm thấy buồn cho tình bạn…” Có vẻ như Hạ Đại Bạch muốn lấy lại mặt mũi của mình, nên giọng điệu của thằng bé nâng lên thật cao, thằng bé cố gắng tăng sức thuyết phục cho lời nói của mình.

“…” Hạ Tinh Thần chỉ muốn cảm khái, con trai bảo bối của cô đúng là y như ba thằng bé vậy.

Nhưng mà, có vẻ như, ngay cả khi Đại Bạch đã hoàn toàn hết bệnh, thì chỉ sợ thằng bé cũng vẫn phải chuyển trường. Nếu không, không chừng con sẽ gặp phải những rắc rối khác.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tinh Thần lại ôm gối dựa, lùi về trên ghế sa lon.

Cô ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, cửa thư phòng vẫn đóng chặt như cũ. Cô chỉ có thể thở dài, cũng không biết là anh sẽ làm việc đến mấy giờ.

“Phu nhân, món tráng miệng của cô tôi vẫn còn đặt ở kia, bây giờ Tổng thống đang ở trong thư phòng, không bằng, tôi bảo người mang cho cô nếm thử.”

Quản gia tiến lên, hỏi ý của cô.

Vừa nãy ở trên bàn ăn bỏ lỡ phần tráng miệng nên cô cảm thấy tiếc nuối. Đúng như dự đoán, vừa nhắc tới phần bánh ngọt kia, Hạ Tinh Thần đã quên sạch mọi buồn phiền vừa nãy, cô gật đầu, ngồi thẳng người dậy.

Quản gia nhanh chóng cho người mang phần tráng miệng lên.

Cô ăn vài miếng, trong lòng cảm thấy tràn đầy sảng khoái. Tâm tình cũng lập tức khá hơn nhiều.

Cô ăn quá chuyên chú, cho nên, khi người nào đó bước ra từ thư phòng, đứng ở trên tầng, dựa vào lan can màu trắng nhìn xuống cô ở phía dưới một lúc lâu, mà cô cũng không chú ý tới.

Cho đến khi…

“Ngài Tổng thống.”

Âm thanh chào hỏi đồng loạt của người giúp việc vang lên ở bên tai cô, thì cô mới từ món tráng miệng này ngẩng đầu lên.

Anh đã đi xuống lầu, hai tay nhàn nhã lười biếng đút ở trong túi quần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Hạ Tinh Thần nhìn anh, lại nhìn cái thìa đang giơ lên ở giữa không trung, nhất thời ngu người. Bây giờ, có phải mình đang là người không tim không phổi không có lương tâm kia trong mắt anh hay không?

“Cái đó… Cái này… Em…”

Cô lắp bắp nói, nhưng không thể giải thích ra được.

Kết quả, anh nhìn cũng lười nhìn cô, tùy ý ngồi xuống ở trên ghế sa lon. Ánh mắt nhàn nhạt xem ti vi, trên mặt không hiện ra chút cảm xúc nào.

Hạ Tinh Thần ho khan, thân thể không dấu vết dịch về phía anh.

Dường như anh không nhận ra, không nhúc nhích.

Cô lại dịch sát lại.

Dịch đến khi hai người dính sát vào nhau, cô mới dừng lại. Cô bưng món tráng miệng lên, cầm thìa múc một miếng, nịnh nọt đưa đến bên miệng của anh.

“Anh nếm thử xem, ăn ngon lắm.”

Cô chớp chớp đôi mắt, ánh mắt sáng ngời lại tràn đầy mong đợi.

Bạch Dạ Kình híp mắt lại, Hạ Tinh Thần không biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ lo anh vẫn còn đang tức giận với cô, nên trái tim đập nhanh liên hồi.

Nhưng mà, trong giây tiếp theo, anh lại lạnh nhạt lên tiếng: “Đổi cách đút khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.