Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 217: Chương 217: Yêu đậm sâu bao nhiêu hận nhiều bấy nhiêu (1)




Anh ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của cô, dùng ngón tay quấn lấy đuôi tóc của cô: “Ngày mai khi dì Thẩm phẫu thuật, anh sẽ không ở đây.”

“Không sao, anh cứ làm việc của mình.” Hạ Tinh Thần không muốn làm mất thời gian của anh.

Bạch Dạ Kình nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Ngày mai anh sẽ bay đến nước W.”

Nước W? Vậy thì… lại không được gặp nhau mấy ngày?

“Vậy… đi mấy ngày?” Cô hỏi nhỏ. Những sợi tóc xõa ra và rơi trên ngực anh.

“Đi năm ngày.”

Hạ Tinh Thần gật đầu, không nói gì, chỉ cúi đầu, nằm trên ngực anh đầy lưu luyến. Giữa đêm khuya, nhịp tim của anh nơi lồng ngực mạnh mẽ dồn dập, nghe rất an tâm.

Cô không biết mình bắt đầu lưu luyến anh như thế từ khi nào, chẳng qua là mấy ngày không được gặp, trong lòng không nỡ…

Đúng vậy, loại cảm giác chát chát, nhưng không thể nói ra, chính là không nỡ…



Ở một nơi khác.

Trong quán bar ồn ào, ngay khi bước chân vào quán Bạch Minh Diệp đã thu hút sự chú ý của tất cả cánh mày râu một cách không có gì ngạc nhiên. Cô ấy lười biếng chải lại mái tóc dài xoăn của mình, mỉm cười thật xinh đẹp với người đàn ông bên cạnh đang liếc mắt đưa tình với cô ấy. Không nói gì, nhưng toàn thân tràn đầy sự mê hoặc mời gọi đàn ông.

Người phụ nữ như vậy, quả là một yêu tinh. Có thể dễ dàng khiến đàn ông mất cảnh giác.

“Bộ trưởng, đi trước khoảng một trăm mét, Dạ Việt đang ở trong phòng đó. Đang ở đó cùng với anh ta, là đàn em của Tống Quốc Nghiêu.” m thanh của cấp dưới truyền đến từ tai nghe bluetooth, Bạch Minh Diệp ngẩng đầu lên thì thấy trên sàn nhảy có người của mình đang nhảy.

“Rút người về hết, ở đây giao cho tôi.” Trên mặt Bạch Minh Diệp thầm cười nhạt, lời nói ra không dễ chen vào. Với khả năng điều tra của Dạ Việt, làm sao anh ta có thể không biết cô ấy đã phái người theo dõi anh ta?

“Vậy cô...”

“Tôi có kế hoạch.” Cô ấy rút tai nghe bluetooth ra, bỏ vào túi.

Chọn một vị trí ở quầy bar ngồi xuống, hai chân bắt chéo. Đôi chân thon dài, cân đối lấp ló dưới lớp váy xẻ tà khiến cánh đàn ông xung quanh phải liên tục ngắm nhìn. Cô ấy gọi một ly rượu mạnh, nhấp môi. Ngay cả cử chỉ uống rượu cũng đẹp đến mức làm say lòng người.



Bên ngoài phòng.

Đàn em của Dạ Việt, Ngu An liếc mắt nhìn người phụ nữ đã ngà ngà say ở quầy bar, sắc mặt lạnh lùng bước vào trong phòng. Đi thẳng đến bên cạnh Dạ Việt, cúi người nói nhỏ vào tai anh ta: “Người của Bạch Minh Diệp lui hết rồi, chỉ còn cô ta ở bên ngoài.”

Nghe thấy tên người đó, vẻ mặt Dạ Việt sững lại, người đối diện vẫn đang nói chuyện với anh ta, bị anh ta giơ tay cắt ngang. Chỉ liếc nhìn Ngu An: “Nói tiếp.”

“Nếu chúng ta muốn ra tay với cô ta, bây giờ là cơ hội tốt nhất!”

Đôi môi mỏng động đậy, Dạ Việt chỉ cho anh ta hai chữ: “Cút đi!”

Lạnh lùng vô tình.

Ngu An có phần không cam lòng: “Chúng ta lẽ ra phải sớm đánh bại cô ta để báo thù cho các anh em!” Giữ lại mạng của cô ta mười năm, bất kể là thế nào cũng đủ rồi!

“Có cần tôi nhắc lại một lần nữa không?” Dạ Việt không có tí cảm xúc nào liếc nhìn anh ta, ánh mắt ấy tràn đầy uy lực.

Ngu An tự nhiên không dám nói cái gì, gật gật đầu, im lặng lui ra ngoài.

Nhưng khi nhớ đến cái chết đầy xót thương của anh em năm xưa, sau đó nhìn người phụ nữ ở quán bar đang cười một cách lẳng lơ, nũng nịu với đàn ông thì cảm thấy căm hận không thôi. Dạ Việt vì cô ta, suy sụp biết bao lâu? Cả tập đoàn, vì cô ta, thiệt hại biết bao nhiêu anh em? Vậy mà cô ta lại ung dung tự tại từ đầu đến cuối, khiến người khác oán hận!

Dạ Việt vẫy tay gọi đàn em tới, trầm giọng nói vài câu vào tai anh ta, đối phương đưa mắt nhìn về phía Bạch Minh Diệp, gật đầu, đi thẳng về phía bartender



Tửu lượng của Bạch Minh Diệp thực sự không tệ, nhưng uống liên tục vài ly rượu, cũng cảm thấy hơi choáng váng. Những người đàn ông vây quanh khiến cô ấy cảm thấy chán ghét nhưng biết làm sao được khi Dạ Việt mãi không chịu đi ra khỏi phòng.

“Cô Bạch.” Một giọng nói xa lạ vang lên, trước mặt Bạch Minh Diệp có thêm một ly rượu: “Ly này là Dạ Việt mời cô. Cô vất vả cả đêm rồi.”

Người đàn ông trước mặt là người lạ, trong mười năm vừa qua, đàn em của Dạ Việt cũng tăng thêm khá nhiều người, có nhiều người cô ấy cũng không quen. Cô ấy bưng ly rượu đến gần mũi ngửi thử, thu lại nụ cười vừa nãy trên mặt, chỉ trầm giọng hỏi: “Cái này là Dạ Việt đưa cho tôi?”

“Đương nhiên. Anh Dạ Việt của chúng tôi còn nói, e là cô Bạch không dám uống.”

Bên trong có cái gì, Bạch Minh Diệp không thể đoán được, có quá nhiều thứ không màu không mùi. Nhưng mà cô chỉ ngưng lại một chút, không do dự, ngửa mặt uống hết. Thực ra cũng là đánh cược, là thử nghiệm. Rốt cuộc vẫn là muốn xem thử bây giờ Dạ Việt đặt cô ấy ở đâu.



Hai mươi phút sau.

Dạ Việt bước ra khỏi phòng. Khí thế lạnh lùng trên người anh ta, thêm vào đó những người đi bên cạnh đều trông như “người lạ không được đến gần”, nên những người xung quanh ngay lập tức sợ hãi và tự giác nhường đường cho anh ta.

Mặt anh ta vô cảm bước ra, cho đến khi một bóng dáng một người đàn ông và một phụ nữ loạng choạng phía trước chặn đường anh ta.

“Em say rồi, nào, đi với anh, anh trai đưa em đi tìm một nơi tốt để ngủ một giấc, ngủ một giấc là khoẻ thôi.” Người đàn ông rất dung tục.

“Cút đi!” Bạch Minh Diệp toàn thân đã mơ mơ hồ hồ, miễn cưỡng giữ lại một tia lý trí.

Dạ Việt thực sự rất ác, thứ trong ly rượu kia quá mạnh. Ngoài thuốc mê, thuốc kích dục, thậm chí còn có một ít ma tuý. So với người thường, khả năng chịu đựng của cô ấy đã mạnh hơn nhiều, nếu không lúc này đã sớm ngã xuống.

Cô ấy cược nhầm rồi. Anh ta chưa bao giờ mềm lòng với kẻ thù của mình. Dựa vào đâu mà cô ấy lại nghĩ mình sẽ là một ngoại lệ?

Cô ấy vùng vẫy tay ra khỏi người đàn ông đang quấn lấy mình, vịn vào tường để đi ra ngoài. Nếu đổi lại là ngày thường, loại đàn ông này ít nhiều gì cũng không phải là đối thủ của cô ấy? Nhưng, chết tiệt, bây giờ toàn thân cô ấy không còn một chút sức lực nào!

“Đừng để bị ngã, anh đây đỡ em…” Người đàn ông kia lại cười đùa cợt nhả rồi quấn lấy cô ấy, Bạch Minh Diệp thò tay vào túi. Mò được cây súng lục lạnh như băng!

Không! Không được!

Bất kể là thế nào, tội của đối phương cũng không đến mức phải chết!

Cô ấy cắn môi đến mức chảy máu để trấn tĩnh bản thân, rồi thu tay lại từ trong túi xách. Sợ bản thân bị những thứ lộn xộn trong người thúc giục mất đi một chút lý trí cuối cùng.

Dạ Việt nhìn cảnh này, mặt lạnh như băng. Ánh mắt anh ta cố định vào Bạch Minh Diệp đã trở nên nhếch nhác, mở miệng hỏi Ngu An: “Cậu làm cái gì vậy?”

“Chỉ là cho cô ta một ly rượu bỏ thêm một chút thuốc thôi.” Ngu An thản nhiên đáp, vốn không có ý định giấu diếm gì.

Anh ta đã không dạy dỗ Bạch Minh Diệp, vậy thì buộc phải có người dạy dỗ.

Dạ Việt nắm chặt tay bên hông, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thuốc gì?”

“Thuốc mê, thuốc kích dục, còn thêm một ít ma tuý.” Ngu An vừa dứt lời, một đấm nặng nề trực tiếp đánh vào mặt. Ngay lập tức, máu rỉ ra từ khóe môi. Dạ Việt nghiêm nghị trừng mắt nhìn anh ta, không nói lời nào, bước về phía Bạch Minh Diệp

Bạch Minh Diệp chỉ cảm thấy một luồng không khí tàn bạo đến gần, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy gương mặt của Dạ Việt, không biết là tức giận hay khó chịu, giơ tay, một cái tát giáng xuống mặt người đàn ông đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.