Khi thang máy xuống đến lầu một, cô vừa bước ra khỏi thang máy thì thang máy chuyên dụng của Tổng thống cũng mở ra, anh cùng Lãnh Phi và đoàn người đi từ từ ra khỏi trong thang máy.
“Ngài Tổng thống.” Đồng nghiệp bên cạnh đều chào hỏi.
Hạ Tinh Thần cũng khom lưng theo. Anh hơi gật đầu, ánh mắt lướt qua người cô, hơi dừng lại rồi tiếp tục đi về phía trước. Một cái nhìn thôi cũng khiến Hạ Tinh Thần cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng cô không dám thể hiện gì, sợ người khác nhìn thấy sẽ gây ra phiền phức cho anh.
Tổng thống và đoàn người đi trước, Hạ Tinh Thần chậm rãi theo sau.
Ánh chiều tà bên ngoài xuyên qua cây cột uy nghiêm bàng bạc của quảng trường, rọi vào trong, kéo dài bóng của anh. Hạ Tinh Thần cúi đầu nhìn bóng anh trên mặt đất, trong lòng có sự thỏa mãn nói không nên lời.
Thích một người có lẽ sẽ có cảm giác như vậy nhỉ! Chỉ là ở gần anh một chút, được nhìn thấy anh một chút thôi đã cảm thấy vui vẻ như vậy, thoả mãn như vậy.
“Tinh Thần, trời lạnh lắm, để anh đưa em về.” Hứa Nham cầm túi, chậm rãi đuổi theo.
Giọng nói không nặng không nhẹ, những người phía trước hiển nhiên cũng nghe được. Hạ Tinh Thần theo bản năng ngẩng đầu lên, không phải nhìn Hứa Nham mà nhìn người đàn ông phía trước, bỗng nhiên có cảm giác chột dạ.
Người nào đó bị mọi người vây quanh, tuy rằng từ đầu đến cuối anh không hề quay đầu lại, nhưng Hạ Tinh Thần vẫn nhớ những gì anh nói trưa nay.
“Không cần, em tự bắt xe là được rồi.”
“Phòng làm việc cách xa nhà em như vậy, anh thấy trời ngày càng lạnh rồi, bây giờ là giờ cao điểm, chắc chắn sẽ không bắt được xe, ở bên ngoài đợi lâu như vậy, gió thổi sẽ rất khó chịu.” Hứa Nham liếc nhìn cô một cái: “Huống chi em còn mặc đồ ít như vậy.”
Hạ Tinh Thần chỉnh khăn choàng một chút, lắc đầu lần nữa: “Thật sự không cần, em không sợ lạnh.”
Cô rất kiên trì, Hứa Nham nhìn ra được cô đang giữ khoảng cách với mình, cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng đi theo cô ra tới bên ngoài rồi hai người đường ai nấy đi.
Anh ta đi lấy xe, cô chạy chậm tới chỗ cũ.
Thời tiết lúc này tuy rằng vẫn còn ánh mặt trời nhưng vẫn lạnh tới mức đông người lại.
Khoảng cách 500 mét, Hạ Tinh Thần chạy chậm đến, tâm tình phơi phới. Hạ Tinh Thần cảm thấy mình như thiếu nữ mới yêu lần đầu, rõ ràng mới gặp anh ở phòng làm việc, nhưng bây giờ lại có cảm giác không chờ đợi nổi muốn nhìn thấy anh.
Trước kia khi còn đi học, lúc yêu đương với Hứa Nham, cô cũng không có cảm giác như vậy. Khi đó ở cùng anh ta cô chỉ thấy rất thoải mái, cảm giác như nước chảy thành sông.
Cô cho rằng đó chính là tình yêu, nhưng hiện tại ở bên Bạch Dạ Kình rồi mới biết được, tình yêu còn có sự động lòng và chờ mong.
Sau khi lên xe anh, mũi cô đã lạnh đến đỏ ửng. Sau khi tháo găng tay xuống, đầu ngón tay cô đều đã đông cứng.
Bạch Dạ Kình cau mày, cởi áo khoác đắp lên cặp đùi đang đỏ lên vì lạnh của cô, đưa tay qua nắm chặt tay cô đưa lên miệng sưởi ấm. Bàn tay anh rất lớn, nhẹ nhàng nắm một cái đã lấp đầy được hai tay cô.
Hạ Tinh Thần cười cười, liếc nhìn anh. Chuyện Hứa Nham lúc nãy, anh sẽ không để bụng chứ? Cô chỉ mới cùng anh ta nói một hai câu thôi mà! Khoảng cách như vậy đã thích hợp đến không thể nào thích hợp hơn nữa rồi!
“Em thích màu gì?” Bạch Dạ Kình đột nhiên hỏi một câu, ánh mắt dừng trên chóp mũi đỏ hồng của cô, dáng vẻ không hề bụng tới chuyện Hứa Nham vừa rồi, đưa tay sờ sờ chóp mũi cô.
Hạ Tinh Thần cảm thấy không lạnh như vậy nữa, kéo tay anh xuống, ôm lấy tay anh trong tay mình: “Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
“Thuận miệng hỏi thôi.” Giọng Bạch Dạ Kình nhàn nhạt giống như tùy ý nói chuyện phiếm, anh hơi nghiêng người, ánh mắt nhìn cô: “Bạn trai bạn gái, dù sao cũng phải tìm hiểu nhau một chút.”
Bạn trai bạn gái…
Đúng vậy, bây giờ hai người thật sự có thể xem như đang yêu đương.
Năm năm trước khi mang thai Hạ Đại Bạch cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày cô sẽ sống hòa bình với ba của cậu bé, thậm chí là còn yêu đương với anh.
Trước kia trong đầu cô, hình ảnh mà cô có thể tưởng tượng đều là cảnh tượng trên toà, cùng anh tranh giành quyền nuôi con đến một mất một còn.
“Nghĩ cái gì thế, em còn chưa trả lời anh đấy.”
Bạch Dạ Kình khều ngón tay mềm mại của cô, bây giờ đã ấm áp hơn nhiều rồi, hàng mày của anh cũng giãn ra một chút.
“Màu xanh lam.” Cô hoàn hồn, trả lời.
“Vì sao em lại thích màu xanh lam?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Giống biển rộng.”
“Em thích biển?”
Cô gật đầu: “Nằm trên bãi biển, nhìn bầu trời xanh lam cùng biển rộng tạo thành một đường sẽ có cảm giác không còn bất cứ phiền não gì, tự do tự tại như bay trong gió. Đúng rồi, trước kia Đại Bạch cũng rất thích biển, nó lại thích nghịch nước, lần trước khi em dẫn nó đi chơi biển nó mới ba tuổi. Có điều…”
Nói đến đây cô dừng một chút, đã không còn vẻ mặt như lúc nãy nữa.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Lúc này cô mới chậm rãi mở miệng: “Lần đó, em và Vị Ương mới vài giây không chú ý đến nó thì nó đã bị sặc nước, suýt chút nữa mất mạng.”
Bây giờ nhắc đến chuyện này, Hạ Tinh Thần vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Hàng mày Bạch Dạ Kình hơi nhăn lại: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó… tuy Đại Bạch được người ta cứu lên, nhưng bởi vì sặc không ít nước nên đã ngất đi, phải tới bệnh viện, cấp cứu rất lâu mới cứu về được. Vậy nên bây giờ nó không dám nghịch nước nữa, em cũng có bóng ma tâm lý, không dám dẫn con ra biển nữa.”
Chuyện đã xảy ra thật sự là bóng ma bao trùm trong lòng cô, Bạch Dạ Kình nghe cô nói những việc này, trong lòng anh cũng có cảm xúc phức tạp.
Và anh lại càng hiểu rõ, một mình cô nuôi lớn con khó khăn như thế nào, cũng càng hiểu rõ, nếu không có cô thì có lẽ hiện tại anh đã không còn nhìn thấy con rồi.
“Lẽ ra anh nên xuất hiện sớm một chút.” Bạch Dạ Kình nặng nề mở miệng, tay anh bóp nhẹ cánh tay mềm mại nhỏ nhắn của cô: “Mấy năm đó tình hình hơi ác liệt, bởi vì một vài tranh đấu, chỗ đứng của nhà họ Bạch anh có hơi khó khăn. Vì vậy… lúc ấy anh không muốn đến quấy rầy bọn em. Lỡ như thật sự xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn sẽ lại gây thêm phiền phúc cho em.”
Chuyện mấy năm đó anh nói ra một cách nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Hạ Tinh Thần có thể lờ mờ đoán được, tất nhiên là tình thế biến hóa khôn lường, nguy hiểm bao trùm. Chỉ là rất ít người ngoài nào có thể hiểu rõ ràng những chi tiết về chuyện tranh đấu nội bộ. . đam mỹ hài
“Anh có thể xuất hiện, Đại Bạch đã rất vui rồi, con cũng không hề có ý trách anh xuất hiện muộn.” Hạ Tinh Thần dừng một chút, tầm mắt nhìn vào hai đôi tay đang nắm lấy nhau, từ từ ngước lên nhìn vào ánh mắt thâm trầm của anh một chút mới nói: “Con thật sự rất yêu anh, sau này… nếu có thể, em hy vọng anh đừng bao giờ bỏ lỡ những năm tháng tiếp theo trong cuộc đời con.”
Bạch Dạ Kình nắm chặt tay cô, khóe môi khẽ cong lên, nhẹ nhàng đến gần bên cô: “Không bỏ lỡ em, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ con, vì vậy… nếu em thật sự hy vọng như thế, vậy thì hãy cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh như bây giờ, hiểu không?”
Cách nhau gần như vậy, giọng anh đè xuống rất thấp, hơi thở đàn ông của anh phả hết lên mặt cô.