Giọng nói cô ấy nhẹ nhàng, không có tinh thần như ngày thường.
“Con làm sao vậy, tâm trạng không tốt à?” So với ông cụ thì bà cụ nhạy cảm hơn nhiều, lại là con gái của mình nên bà nhìn một cái đã nhìn ra.
Bạch Minh Diệp lắc đầu: “Không ạ.”
Cũng không nói nhiều lời.
“Con bị bệnh à?”
Bà cụ đưa tay lên sờ trán cô ấy.
“Có lẽ là vậy ạ!” Giọng nói của cô ấy hơi không có sức.
Ông cụ nhìn Bạch Minh Diệp, sắc mặt lại hơi nghiêm trọng: “Có phải là bệnh cũ tái phát hay không? Tối hôm qua trời mưa nên ngủ không ngon à?”
Lúc này, bà cụ mới nhớ tới tật xấu mất ngủ trước kia của Bạch Minh Diệp, bà lại nhìn cô ấy, chỉ thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, quanh mắt có một vành đen nhàn nhạt, đúng là dáng vẻ ngủ không ngon giấc, nên có hơi lo lắng: “Nhiều năm như vậy cũng không sao, sao bây giờ lại tái phát? Có cần tìm…”
“Không phải đâu, ba mẹ đừng lo lắng, không phải là chuyện kia.” Bạch Minh Diệp nhẹ nhàng cắt đứt lời của bà cụ: “Chỉ là cảm vặt mà thôi, lát nữa con uống thuốc là được rồi.”
Tối hôm qua, đúng là cô ấy ngủ không ngon, bởi vì bị Dạ Việt hành hạ đến nỗi cả người đều đang đau ê ẩm. Cảm giác đau đớn này, không chỉ là đau về thể xác, mà còn là nỗi đau đến tim gan vỡ nát.
Tối hôm qua, lúc anh ta muốn cô ấy, hành động thô bạo đến đáng sợ, không một chút nhẹ tay. Mặc dù hôm nay cô ấy đã khám bác sĩ, đã bôi thuốc rồi, nhưng mà cho tới bây giờ, phía dưới vẫn còn đang đau, vẫn còn vết thương đang rách toạc.
30 ngày…
Lúc cô ấy ký tên thì cảm thấy rất ngắn ngủi. Nhưng bây giờ lại cảm thấy dường như dài đằng đẵng…
Bạch Minh Diệp không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua nữa, chỉ cần nghĩ đến là đã cảm thấy đáng sợ rồi. Cô ấy lắc lắc đầu, ôm cháu chuẩn bị vào phòng khách, vừa hỏi: “Dạ Kình vẫn chưa về sao?”
Lời này vừa mới ra, cô ấy đã nghe thấy giọng nói vội vã của thím Lâm truyền tới: “Bà chủ, ngài Tổng thống đã về rồi!”
“Về thì về thôi, cô kích động như vậy làm gì?”
“Nhưng không chỉ có một mình ngài Tổng thống, mà cậu ấy còn dẫn cô gái kia tới! Đó là…” Thím Lâm liếc nhìn cậu bé một cái, lúc này mới hạ thấp giọng ghé vào bên tai bà cụ: “Là cô Hạ.”
“Cái gì?” Bà cụ cho là mình nghe lầm, liếc nhìn thím Lâm, lại hỏi: “Cô vừa mới nói là ai?”
Thím Lâm lặp lại một lần nữa: “Mẹ ruột của cậu chủ, cô Hạ, Hạ Tinh Thần.”
Bà cụ nhăn mặt lại, bất mãn lầm bầm: “Thằng nhóc chết tiệt, tôi thấy là nó cố tình không để tôi ăn bữa cơm ngon đây mà.”
Hôm nay cuộc điện thoại của nhà họ Lan vốn dĩ đã khiến cho bà tức giận rồi, bây giờ anh còn dám đưa cả người về, đây không phải là muốn tuyên chiến với bà sao?
“Có chuyện gì vậy?” Ông cụ quay mặt qua hỏi hai người.
Bà cụ không vui nói: “Lát nữa đi vào, ông sẽ biết chuyện gì xảy ra. Thím Lâm, cô đi bảo phòng bếp dọn cơm chậm một chút. Minh Minh, con dẫn cháu trai bảo bối của mẹ đi lên lầu chơi đi.”
Sau khi bà cụ sắp xếp xong mọi chuyện, Bạch Minh Diệp ôm Hạ Đại Bạch từ sân sau đi lên lầu. Hôm nay tinh thần của cô ấy không được tốt lắm, nên cũng không có lòng dạ nào mà quan tâm chuyện gì đang xảy ra.
Bà cụ ưỡn thẳng lưng, vuốt lại mái tóc trắng của mình, lại cố làm ra vẻ hắng giọng, hỏi: “Ông già, ông nhìn xem, tôi như vậy thì có hù dọa được cô ta không?”
Ra oai phủ đầu là điều rất quan trọng, trước tiên bà phải dùng khí thế để ngăn chặn Hạ Tinh Thần mới được, như vậy thì cô mới có thể biết khó mà lui. Nếu không sau này thì càng đừng nghĩ đến việc uốn nắn suy nghĩ của cô nữa.
Ông cụ Bạch quét mắt nhìn người bạn già của mình: “Bà cũng chỉ có thể hù dọa tôi mà thôi. Đừng chần chừ nữa, đi ra ngoài nhìn đi!”
Bạch Dạ Kình ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, Hạ Tinh Thần ngồi ở bên cạnh anh. Người giúp việc bưng trà nóng ra, Hạ Tinh Thần ôm ly trà ở trong tay, để hơi nóng của ly trà sưởi ấm tay mình.
Cô không dám nhìn xung quanh. Chỉ là ngồi lâu rồi mà không thấy chủ nhà đi ra, cô không khỏi có chút hồi hộp trong lòng.
Cô thấy trên bàn uống trà nhỏ có đặt mấy quyển bài tập của Hạ Đại Bạch, trên ghế sa lon đối diện thì có mấy mảnh ghép mô hình đồ chơi của cậu, còn có rất nhiều đồ chơi mới và quà vặt dành cho con nít nữa, cô hiểu ông cụ và bà cụ rất cưng chiều con, sự căng thẳng trong lòng cũng dần tiêu tan đi rất nhiều. Cô đặt ly trà xuống, đứng dậy, vô cùng tự nhiên thu dọn lại mấy mảnh ghép mô hình đang bị ném tán loạn kia vào trong hộp nhỏ. Có rất nhiều mảnh ghép rơi lung tung trên thảm, cô khom người xuống, cẩn thận nhặt từng mảnh lên.
Lúc ông cụ và bà cụ từ trong sân sau đi vào, thì thấy một cô gái đang nửa cúi người, cẩn thận thu dọn đồ đạc. Mái tóc đen xõa xuống, che đi nửa bên mặt, thỉnh thoảng cô giơ tay lên, vuốt những sợi tóc xõa ra sau tai, có thể nhìn thấy một phần lỗ tai trắng nõn như tuyết của cô.
Nhìn nửa nửa gương mặt, thì dáng vẻ cũng rất dịu dàng.
Động tác thu dọn đồ đạc rất nhuần nhuyễn, không nhanh không chậm, lại ngay ngắn có thứ tự. Nhìn từng cử chỉ của cô, thì rất khó có thể liên hệ với “bà Hạ” mà lần trước bà đã gặp.
Vốn dĩ bà cụ đang làm ra vẻ kiêu căng, nhất thời cũng thu lại không ít. Bà quay sang nhìn thím Lâm, hiển nhiên là thím Lâm cũng có cảm giác như vậy.
Bên kia, sắc mặt của ông cụ vẫn nghiêm túc như thường lệ, chỉ chống gậy đi vào, hung ác trợn mắt nhìn con trai.
Lúc này, ánh mắt của Bạch Dạ Kình đang rơi lên người Hạ Tinh Thần, trong đôi mắt mang theo tia dịu dàng mà ngay cả anh cũng không phát giác. Nhưng khi ông cụ và bà cụ vừa tiến đến, nhất là khi ánh mắt sắc như dao của ông cụ bắn tới, anh đã lập tức phát hiện ra bọn họ.
“Ba, mẹ.” Anh thả chân đang vắt xuống, chậm rãi đứng dậy, chào hỏi.
Hạ Tinh Thần vừa nghe thấy âm thanh kia, trong lòng giật mình, động tác thu dọn đồ đạc cũng ngừng lại, vội vàng đứng dậy.
“Lão tiên sinh, lão phu nhân.” Cô cúi đầu, lễ phép chào hỏi một cách đúng mực.
Ông cụ chỉ trợn mắt nhìn Hạ Tinh Thần, nhưng không nói gì, xoay người rời đi. Hạ Tinh Thần hơi rũ mắt xuống, tuy không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng cô biết lý do ông rời đi là do không thích mình. Vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nên cô cũng không có cảm giác mất mác gì nhiều.
Ngược lại thì bà cụ nhìn Hạ Tinh Thần, rồi đến gần, lại liếc mắt nhìn thêm vài cái. Hạ Tinh Thần biết bà đang quan sát mình, nên có chút không được tự nhiên, mí mắt của cô hơi rũ xuống, không dám ngẩng đầu đối mặt với bà.
Bạch Dạ Kình đưa tay ra nắm lấy tay của bà cụ: “Mẹ, đây là Tinh Thần, là người đã sinh ra cháu trai bảo bối cho mẹ.”
Tay còn lại thì nắm lấy tay của Hạ Tinh Thần một cách không kiêng dè.
Dù sao bà cụ cũng là bề trên của anh, anh có thể không thèm để ý, nhưng cô không dám lỗ mãng ở trước mặt bà. Cô muốn rút tay ra, nhưng lại bị Bạch Dạ Kình níu chặt lấy, ngón cái của anh khẽ vuốt mu bàn tay của cô tựa như muốn trấn an: “Mẹ chưa từng gặp cô ấy, nên hôm nay con đưa cô ấy về để cho mẹ nhìn thật kỹ.”
Hạ Tinh Thần lặng lẽ nhìn anh.
Bà cụ cũng không có thời gian để ý tới những động tác nhỏ của hai người, nhìn chằm chằm vào Hạ Tinh Thần bằng đôi mắt uy nghiêm, một lát sau mới nói: “Cô ngẩng mặt lên, để tôi nhìn kỹ xem.”
Hạ Tinh Thần không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe thấy giọng điệu của bà cụ có gì đó không bình thường, mang theo một bụng nghi ngờ, không hiểu gì mà ngẩng đầu lên.