“Thần nhi,ta đi thôi!”-Cố Lưu Vỹ đang kéo tay Cố Lạc Thần ra ngoài.Cố Lạc Thần là nữ chính của chúng ta.Nay cô đã 20 tuổi-độ tuổi trong quá trình khởi nghiệp đầy kích thích nhưng cô lại không thể như thế.Cô bị mắc bệnh trầm cảm sau vụ cha mẹ mất vì bị giết.Cô là nhân chứng duy nhất tên sát hại ba mẹ cô đã bị bắt.Cố LưuVỹ là mẹ nuôi của cô bà yêu thương cô như con đẻ.Sau khi ba mẹ cô mất cô bị đưa vào cô nhi viện,toàn bộ tài sản mà ba mẹ để lại cho cô bị cô ruột chiếm hết.Trong cô nhi viện,cô thường xuyên bị bắt nạt nên bệnh trầm cảm ngày càng trầm trọng hơn nhờ mẹ nuôinuôi cô nên bệnh của cô mới giảm dần.Hôm nay là ngày cô đi xem mắt.Nghe chừng người mà cô xem mắt là Bạch Quang Nghi 25 tuổi.Ngồi trên xe cô chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ,nói thì là vậy nhưng cô chỉ hướng mắt ra ngoài trong đầu lại suy nghĩ mông lung. Cứ như vậy,chả mấy chốc mà đã đến nơi.Lưu Vỹ và Lạc Thần cùng nhau đi vào một nhà hàng sang trọng,bước vào là nghe thấy tiếng đàn du dương trầm bổng.Nhân viên phục vụ ở đây rất lịch thiệp.Thấy hai người bước vào thì cô nhân viên kia bước ra hỏi:
-Hai người có đặt trước không ạ?
-Có.Bàn 45.
-Mời hai người theo tôi.
Hai người theo chân cô nhân viên đi về phía bàn 45.Bước đến thì thấy một ông lão tóc bạc phơ và một chàng trai đẹp trai trưởng thành.Lưu Vỹ cười ngồi xuống,Lạc Thần thấy vậy liền ngồi xuống theo.Lưu Vỹ lên tiếng:
-Hai người có phải là Bạch chủ tịch và Bạch tổng không ạ?
-Đúng vậy chắc cô là Cố Lưu Vỹ?Còn cô bé bên cạnh là Cố Lạc Thần?-Bạch Thần lên tiếng.
-Vâng.Theo như những gì chúng ta đã bàn bạc thì hôm nay sẽ là ngày xem mắt giữa hai nhà.
-Vậy ta bắt đầu chứ?
Hai người lớn ngồi hàn huyên đủ điều như đã quen thân còn hai bạn trẻ của chúng ta lại ngồi...im thin thít.Lạc Thần nhìn ra cửa sổ thu mình về phía những đóa hoa được trồng ngoài kia.Cô không biết rằng từ nãy giờ anh luôn nhìn cô.Anh nhìn cô hơi nheo mày,cô nàng này trong có vẻ ngốc.Nhìn ra của sỏ kia mà không có động tĩnh gì.Ngay cả lúc vào cũng là mẹ cầm tay dẫn đi,sao ông lại chọn cô gái này?Hai người già nhìn cảnh này còn lầm tưởng thấy cả bầu trời hường rực rỡ.Họ tay bắt mặt mừng,nói:
-Cứ vậy đi,tuần sau sẽ tổ chức lễ thành hôn.
Anh nghe vậy cũng chẳng nói gì,lời ông anh đã quyết trời mới thay đổi được.Cô thì cứ vậy không biết gì theo chân mẹ đi về.Cô vừa về đến nhà đã lăn ra ngủ mất.Sang chỗ anh nam chính nào!!
Anh lái xe nhìn ông mình cười tủm tỉm da gà da vịt lại nổi lên như rừng.Anh hỏi:
-Cái cô Cố Lạc Thần đó bị sao vậy ông?
-À,con bé bị bệnh trầm cảm.
-Sao ông lại bảo con lấy cô ta?
-Bố cô ấy Dương Bách và mẹ cô ấy là con nuôi của ông nhưng chúng đã bị sát hại mà chết.Con bé lại là nhân chứng.Sau khi thấy toàn bộ cảnh bố mẹ bị giết thì con bé trở nên điên loạn rồi bị trầm cảm.
-Rồi sao?Liên quan gì đến con?
-Con phải chịu trách nhiệm lấy con bé!!!
-Tại sao?
-Không tại sao gì hết.Và con phải chăm sóc nó cẩn thận dù nó chỉ bị đứt một sợi tóc ông sẽ lột da con đem về cho mẹ nuôi nó để tạ lỗi.
Anh câm nín rồi,rốt cuộc anh là cháu hay cô ta là cháu vậy?Nhưng anh đâu dám nói gì chấp nhận số phận của mình.
Lời tg:Ủng hộ ta nha,mấy nàng!Vậy là hai đứa con nhà ta chuẩn bị đến với nhau rồi!Vui quá,lịch ra chương không có nhé,lên hứng thì ta ra à.Vậy nhé!!!m