Chương 101: Đừng khẩn trương.
Editor: May
Giọt nước nhỏ giọt trên sàn nhà, giống như tâm tình Lạc Ương Ương, lại trầm xuống lần nữa.
Chỉ cần hai người ở trong bồn tắm, Phong Thánh liền không có lần nào an phận tắm rửa.
Quả nhiên, tâm tình Lạc Ương Ương xuống thấp, đột nhiên nghe được Phong Thánh ngồi ở đối diện nói: “Lại đây.”
“Tôi thật sự rất mệt, tuy rằng chân này không rút gân, nhưng rất đau nhức, phi thường không thoải mái.” Khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương khóc tang, nói xong liền khẽ nâng đùi phải lên.
Phong Thánh nhìn qua theo chân dài ướt đẫm của cô, phong cảnh tốt đẹp chỗ cuối liền khiến anh nhìn đến hô hấp cứng lại.
“Tôi xoa xoa cho cô.” Phong Thánh thuận thế bắt lấy mắt cá chân nhỏ của Lạc Ương Ương, dùng một chút lực liền kéo về phía trước người mình.
“Không cần.” Lạc Ương Ương kháng nghị.
Lại ở vào lúc Phong Thánh thiếu chút nào kéo cô vào trong bồn tắm lần nữa, giãy giụa đến cuối cùng vẫn là nhào vào trong lồng ngực của Phong Thánh, da thịt dán sát.
Khi Lạc Ương Ương bổ nhào qua, bởi vì va chạm mãnh liệt, bọt nước giữa hai người kích động dựng lên, phun xạ ở trên mặt anh tuấn của Phong Thánh.
Tuy rằng Phong Thánh không để ý bọt nước này, nhưng Lạc Ương Ương nhìn bọt nước trên mặt anh, cảm thấy có chút chói mắt.
Lo lắng anh sẽ bởi vậy tìm lấy cớ, cố ý trừng phạt cô.
Kết quả là, Lạc Ương Ương nhẹ đẩy anh ra, để thân thể hai người không kề sát nữa.
Cô nâng tay nhỏ lên, yếu ớt thay anh lau sạch vệt nước trên mặt.
Phong Thánh híp mắt đen lại, lòng bàn tay mềm mại của Lạc Ương Ương dao động ở trên mặt anh, tay nhỏ của cô vốn dĩ đã ướt, vừa lau, mặt anh ngược lại càng ướt.
Nhìn khuôn mặt nhỏ thật cẩn thận của cô, Phong Thánh trực tiếp động thủ để cô khóa ngồi ở trên đùi anh.
“Ừ……” Lạc Ương Ương hít ngược một hơi, cả người căng chặt lên.
Tư thế này quá ái muội quá nguy hiểm, Phong Thánh lại muốn làm gì!
“Đừng khẩn trương, tôi lại không muốn ăn cô.” Sắc mặt Phong Thánh bình tĩnh, tay to nắm một cái, bao bọc lấy tay nhỏ Lạc Ương Ương đang xô đẩy ở trước người anh.
“……” Lạc Ương Ương 囧 một chút, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhỏ giọng nói thầm, “Anh ăn còn thiếu sao.”