Chương 44: Không ngủ ngon.
Editor: May
Khi nhìn thấy dấu hôn trên người tuy rằng nhiều, nhưng trên cổ trắng tinh không có một dấu vết khả nghi nào, trái tim của cô cũng coi như là thả xuống dưới.
“Coi như anh ta còn có chút lý trí.” Lạc Ương Ương vuốt dấu hôn nhàn nhạt trên xương quai xanh, nghĩ mặc một cái áo len tay dài, hẳn là có thể che đậy.
Mười phút sau, Phong Thánh xuống lầu trước Lạc Ương Ương.
Khi anh đi xuống, cha Phong Khải Việt đã ngồi ở trên bàn cơm, đang xem báo chí.
“Ba.” Phong Thánh tiến vào nhà ăn, khuôn mặt lạnh lùng không khác thường ngày, một khuôn mặt lạnh cũng không có bởi vì đối phương là cha mà ấm áp hơn bao nhiêu.
Phong Khải Việt cũng ngẩng đầu từ trong báo chí, sau khi nhìn Phong Thánh liền nhìn về phía đồng hồ quý báu trên cổ tay, xem xong đồng hồ, anh lại ngước mắt đi xem Phong Thánh.
“Hôm nay sao lại muộn như vậy?” Phong Khải càng là ánh mắt ôn nhuận có chút kinh ngạc.
Hiện tại là 7 giờ 10, hơn hai mươi năm qua, con trai lớn này của ông thời gian sáng sớm xuống lầu, chưa từng vượt qua 7 giờ, hoặc là nói từ trước đến nay Phong Thánh đều là đúng giờ, 7 giờ đúng sẽ xuất hiện ở dưới lầu.
“Tối hôm qua không ngủ ngon.” Nghĩ đến nguyên nhân chính mình xuống lầu trễ, ấn đường Phong Thánh khẽ nhúc nhích một chút, nhưng anh vẫn mặt vô biểu tình mà ngồi xuống ở bên tay phải Phong Khải Việt.
Mắt Phong Khải Việt chưa thâm ý nhìn kỹ Phong Thánh, ông cũng không tin giải thích của Phong Thánh chút nào.
Phong Thánh cường hãn tự chủ khiến người làm cha như ông, thường xuyên đều hổ thẹn không bằng, bởi vì loại chuyện không ngủ ngon liền đến trễ này, tuyệt đối không thể xuất hiện ở trên người Phong Thánh.
Nhưng Phong Thánh lại tư thái trấn định tùy ý ông đánh giá, Phong Khải Việt trong một chốc cũng không hiểu rõ nguyên nhân Phong Thánh qua loa cho xong, liền tùy anh thôi.
Phong Thánh kéo ghế ra ngồi xuống không bao lâu, phòng bếp liền đi ra một người, anh chuyển mắt vừa nhìn, thấy là Lạc Anh liền hơi hơi gật đầu nói: “Dì Lạc, sớm.”
“Buổi sáng tốt lành.” Lạc Anh nhìn thấy Phong Thánh, trên mặt liền dào dạt tràn ngập lên nụ cười ấm áp ôn nhu tình thương của mẹ.
Tuy rằng Phong Thánh chưa từng gọi bà là mẹ, nhưng đây vẫn không ngăn cản không được bà bỏ ra tràn ngập tình thương của mẹ với con của Phong Khải Việt.
Đứa bé đã lớn như vậy, bà và Phong Khải Việt mới gây dựng lại gia đình. Bọn nhỏ không quen không muốn sửa miệng là rất bình thường, Ương Ương tựa hồ cũng không muốn gọi Phong Khải Việt là ba, bà hiểu, Phong Khải Việt cũng hiểu.