Chương 113: Rơi xuống biển.
Editor: May
Không cẩn thận bị sóng biển đánh choáng, còn có khả năng đánh mất mạng nhỏ.
“Ai biết cô ta, có lẽ cô ta là tự mình nhảy xuống biển, sau đó cố ý bôi nhọ tôi thì sao? Dù sao không phải tôi đẩy!”
Diệp Sa Nghiên nói đến lòng đầy căm phẫn, vừa nói còn vừa nhìn lén Phong Thánh, thấy thần sắc Phong Thánh không có gì khác thường, nói càng lớn tiếng hơn.
Cô là tới nói chuyện với Phong Thánh, Thuần Vu Thừa già này xen miệng vào làm gì?
Xen vào việc người khác!
“Phong Thánh, anh hẳn sẽ không tin Lạc Ương Ương đi? Sao anh có thể tin tưởng lời nói của cô ta, mẹ cô ta ham phú quý gả vào nhà họ Phong của anh, khẳng định cô ta cũng không phải là mặt hàng tốt gì! Anh sẽ không tin tưởng cô ta, đúng không?”
Diệp Sa Nghiên không hề để ý tới Thuần Vu Thừa, trực diện truy hỏi Phong Thánh.
Nghe được Diệp Sa Nghiên dùng hai chữ mặt hàng này ở trên người Lạc Ương Ương, Phong Thánh phi thường khó chịu: “Cô cho rằng cô là mặt hàng tốt gì?”
“A?” Diệp Sa Nghiên nhất thời không phản ứng kịp.
Có một người lên boong tàu, sau khi Phong Thánh nhìn thấy đối phương, liền không hề nhìn Diệp Sa Nghiên nữa.
“Tránh ra.” Bởi vì Thuần Vu Thừa chặn đường Phong Thánh, anh bắt lấy cánh tay Thuần Vu Thừa kéo sang một bên.
Phong Thánh thoạt nhìn kéo nhẹ nhàng, nhưng Thuần Vu Thừa bị anh lôi kéo, lại không khống chế được đụng phải Diệp Sa Nghiên, lực đạo phi thường mạnh.
“A --” Thình lình bị Thuần Vu Thừa đụng phải, dưới lực đạo va chạm thật lớn, Diệp Sa Nghiên ở bên vòng bảo hộ sợ hãi kêu một tiếng.
Trong phút chốc, cô ta lại có thể nhảy ra vòng bảo hộ, cả người ngã vào trong biển.
Hai mắt Thuần Vu Thừa mở to, ánh mắt lại là vẻ cà lơ phất phơ.
Anh vốn dĩ có cơ hội kéo Diệp Sa Nghiên một phen, nhưng tay Phong Thánh bắt lấy cánh tay anh rất dùng sức, truyền lại chính là có ý tứ gì, anh tự nhiên rõ ràng.
‘ Bùm! ’ một tiếng vang vật nặng nện ở trên mặt nước, cùng với tiếng thét chói tai của Diệp Sa Nghiên, cô ta rớt vào biển rộng.
“Dựa vào!” Thuần Vu Thừa ló đầu ra nhìn về phía biển, hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Sa Nghiên cứ như vậy rớt xuống.
Anh quay đầu lại nhìn về phía Phong Thánh, lại thấy Phong Thánh buông anh ra, tránh ra giống như người không có việc gì.