Chương 23: Trốn tránh anh.
Editor: May
Tuy rằng chỗ nào đó còn rất đau, nhưng cô coi như bị chó cắn, qua mấy ngày khỏi hẳn liền không có việc gì.
Thần sắc Phong Thánh biến đổi, nhìn Lạc Ương Ương tỏ vẻ không sao cả, ánh mắt anh thâm thúy không ít, cũng lạnh hơn.
Không biết có phải ảo giác của Lạc Ương Ương hay không, liền ở trong nháy mắt cô dứt lời, sau lưng cô không khỏi phát lạnh.
Không cần nhiều lời, cảm giác áp bách tuyệt đối đến từ chính Phong Thánh, cô liền rũ mắt, lập tức không dám nhìn anh nữa.
“Cô có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.” Phong Thánh cười lạnh một chút, tựa hồ cái gì cũng không muốn nói, đứng dậy, cầm lấy áo khoác liền đi.
Liếc thấy Phong Thánh muốn đi, Lạc Ương Ương lén thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tầm mắt Phong Thánh cố ý vô ý liền không dời đi từ trên mặt Lạc Ương Ương, thần sắc cô đột nhiên chuyển biến, tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn là bị anh một chút không rơi nhìn vào trong mắt.
Kết quả là, anh muốn đi đột nhiên thay đổi chủ ý, đi đến ngừng lại ở trước mặt cô.
“……” Lạc Ương Ương khó hiểu ngước mắt, nhìn anh, tâm lại nhắc lên.
Lạc Ương Ương chớp mắt to vừa nhìn lên, cặp nho đen kia giống nhau mắt to sáng trong, lóe lên thật cẩn thận luống cuồng và khẩn trương.
Cô thật sự sợ anh như vậy?
Phong Thánh nâng tay một chút, Lạc Ương Ương không biết anh muốn làm gì, lại vẫn theo bản năng lui mạnh một bước.
Mặc kệ thế nào, cách người đàn ông nguy hiểm này xa một chút, luôn là không sai.
Mặt lạnh của Phong Thánh trầm xuống.
Cô lại đang trốn anh.
Lặp đi lặp lại trốn anh nhiều lần.
Theo đáy mắt đột nhiên vọt lên ngọn lửa, Phong Thánh duỗi cánh tay dài ra túm Lạc Ương Ương trở về, một bàn tay to khác đặt lên cái gáy của cô.
Hôn, liền lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai tập kích lên.
Tối hôm qua, lúc cô nhiệt tình như lửa, lại không sợ anh tránh anh như vậy.
Bò lên giường anh xong liền muốn vỗ vỗ mông chạy lấy người?