Tổng Tài Đại Nhân

Chương 7: Chương 7: chương 7




-Cô vừa muốn kêu cái gì? Cưỡng gian hay là vũ phu, hử?

Tiếng xe như tiếng nước chảy, bên trong chiếc xe cao cấp đang đi rất nhanh kia vọng lên tiếng nói trầm thấp lẫn tiếng cười chế nhạo, người đàn ông thoải mái khống chế tay lái, vừa dư sức nhìn một cách tà nghễ sang bệnh nhân nữ đang bị khóa chặt trên ghế ngồi.

Nghe tiếng, Chân Như Ý đang ho khan chỉ có thể trừng mắt nhìn tên sếp này, trong não đang khàn khàn rống lên, “Cường hào bắt ép gái nhà lành!”.

Giống như nghe thấy câu trả lời thật sự của cô, Nghiêm Sĩ Tuyển cúi đầu nở nụ cười nhưng khi thấy gương mặt cô ửng hồng một cách khác lạ thì nụ cười chợt tắt, một bàn tay đặt lên trán cô rất nhanh.

-Nhiệt độ cao quá!

Nhíu chặt mày, hắn hơi lo lắng.

Thình lình bị “đòn bất ngờ” thành công, Chân Như Ý ngẩn người, nhưng bây giờ vẫn ở trong xe không thể né tránh, cô theo bản năng vung tay lên, “bốp!”.

Chợt nghe thấy tiếng vang lên rất to, Chân Như Ý không ngờ mình có thể có hành động như thế, vô cùng ngạc nhiên trừng mắt lớn nhìn hắn.

-Cô có vẻ rất ghét tôi chạm vào cô?

Chậm rãi thu tay lại, Nghiêm Sĩ Tuyển trầm giọng hỏi, đồng thời nhớ lại lúc ở trong phòng, lần đầu tiên hắn chạm vào cô, cô cũng lập tức lui về sau tránh hắn.

-Ách… Tôi, tôi chỉ là không quen…

Dù thế nào cũng là ý tốt người ta quan tâm mình, Chân Như Ý không nỡ nặng lời, không nhìn được ý tốt của người ta, hành động lúc nãy là phản xạ trong nháy mắt, cô cũng không có biện pháp!

Aizz… Rốt cuộc là như thế nào?

Cô luôn luôn duy trì lễ phép, hôm nay lại làm hành động bất nhã với Tổng tài đại nhân là sao?

Hắn tới thăm bệnh, dáng vẻ biểu hiện thật lòng quan tâm đến cô làm cô không kìm được cả người phát run, từ lòng bàn chân tới tận đỉnh đầu, trong lòng nổ “đoàng” một tiếng.

-Dọa chết người à. Nếu không phải Tổng tài đại nhân bị trúng tà hay là mình bệnh nặng dẫn đến sinh ra ảo giác, trước mắt tất cả đều là giả, thật sự mình còn đang hôn mê trên giường.

Gật đầu thật mạnh, trong suy nghĩ Chân Như Ý cảm thấy chính mình tưởng tượng quá nhiều, nhưng mà…

-Yên tâm, tôi không trúng tà, cô cũng không bị ảo giác.

Bỗng nhiên một giọng nói hứng thú không nhanh không chậm bay vào trong tai, cô lẳng lặng ngẩng đầu nhìn đôi mắt đẹp mang theo ý cười, cô ngạc nhiên, hóa ra trong lúc bất tri bất giác cô đã nói ra những điều mình nghĩ trong lòng.

-Aizzz…

Uể oải, Chân Như Ý muốn đổi vị trí mông và mặt mình cho nhau, mất mặt kêu lên.

-Tôi tin là ngày mai mình sẽ nhảy xuống biển tự sát vì hành động ngày hôm nay!

-Trước khi nhảy xuống biển thì mời cô đến công ty giao việc, hơn nữa đừng quên huấn luyện thư ký mới nhậm chức cho tốt.

Khóe miệng nở nụ cười, Nghiêm Sĩ Tuyển trêu chọc.

-Tôi xin từ chức!

-Tôi cũng không đồng ý.

Nhún nhún vai, tất cả đều do hắn quyết định.

-Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?

Nếu đã bỏ cái mặt nạ giả dối ra, Chân Như Ý cũng không nói chuyện khách khí với hắn nữa.

-Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay anh bận rất nhiều việc.

Phá vỡ bầu không khí im lặng, ban ngày hắn rất nhiều việc, làm gì có thời gian rảnh rỗi để đến đây thăm cô bị ốm?

Thật sự là rất kỳ quái!

…..

Trầm mặc trong chốc lát, Nghiêm Sĩ Tuyển không thể nói là thiếu cô, chẳng những thứ ký bên cạnh hắn có hiệu suất làm việc không đạt, mà tinh thần hắn cũng không yên, không thể chuyên tâm vào công việc, chỉ có thể giả vờ cười cười, nói:

-Không phải tôi đã nói là quan tâm tới bệnh tình của cô sao, cô không tin tôi à?

Kỳ thật chuyện này cũng là sự thật, không phải hắn nói dối.

Chân Như Ý thầm nghĩ, đồ ngốc không chịu thừa nhận, âm thầm khinh thường, lại ho khan vài tiếng, mắt nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ vút qua rất nhanh, vội vàng nói:

-Anh muốn lái xe đi đâu? Tôi mệt chết rồi, mau đưa tôi về!

-Cô cần đi gặp bác sĩ.

Liếc mắt nhìn khuôn mặt nóng bừng đỏ ửng một cách khác thường của cô, Nghiêm Sĩ Tuyển nhíu mày nói, không hề tính sẽ đưa cô về.

-Tôi nói là không cần.

Trố mắt nhìn, Chân Như Ý cũng thật kiên trì.

Đáng ghét! Cô rất ghét đi gặp bác sĩ, cực kỳ, cực kỳ ghét, trừ khi bệnh nặng tới chết, nếu không cô cũng nhất quyết không vào bệnh viện.

-Cô cho là cô mấy tuổi rồi?

Giống như nhìn ra cô rất ghét ngành y, Nghiêm Sĩ Tuyển không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, dùng giọng nói thản nhiên khích tướng:

-Cô cũng không phải trẻ con, chẳng lẽ còn sợ tiêm?

-Anh, anh nói bậy bạ gì đó?

Có đánh chết cô cũng không thừa nhận mình bị nói trúng tim đen, từ nhỏ đến giờ điểm yếu chí mạng của cô chỉ có nó, bệnh nhân đang muốn lớn tiếng phủ nhận thì đột nhiên…

“Kíttt!”.

Tiếng phanh thật lớn cùng với tiếng va chạm rất mạnh đồng thời vang lên, Chân Như Ý cả kinh hét thất thanh lên chói tai, cùng lúc đó thì Nghiêm Sĩ Tuyển vội vàng nắm chặt tay lái.

-Sao lại thế này?

Kinh sợ hô lên một tiếng, hắn vừa mới giữ cái xe được thăng bằng, lập tức vội vàng hỏi:

-Cô không sao chứ?

-Không, không có việc gì…

Lời vừa mới thoát ra khỏi miệng thì một đợt va chạm khác lại kéo đến, là thân xe rung lên bần bật.

Vì lúc trước có kinh nghiệm nên lần này cô không hô to, nhưng hai tay đã nắm chặt vào tay bám trong xe, đề phòng việc mình bị thủy tinh cắm vào.

-Chết tiệt! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Bị hai lần liên tục như vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển cảm thấy rất kỳ quái, hai tay nắm chặt tay lái, tức giận rủa lên một tiếng, hắn nhìn qua gương chiếu hậu của xe, chỉ thấy một chiếc ô tô màu đen đuổi theo với tốc độ không muốn sống!

Nhất thời hắn cảm thấy kinh hãi, theo bản năng vòng tay lái lại đổi hướng để tránh, nhưng lần này Chân Như Ý lại thét chói tai một lần nữa, nửa thân xe đã quay ngang lại, hắn mới thấy có một cái xe tải đang chạy ngược chiều tới đây.

-Aaa…

-Cẩn thận!

Tiếng thét chói tai cùng tiếng hô đồng thời vang lên bên trong xe, hắn không nghĩ nhiều, theo bản năng không phải bảo vệ chính mình, ngược lại lại nhào qua người Chân Như Ý, che chắn cô rất chặt ở dưới người mình.

Trong nháy mắt, nhưng tiếng vang như bom nổ ầm ầm vang lên, cái xe tải ở phía trước không đến hai giây sau là va mạnh vào xe ô tô này, cái xe cao cấp của Nghiêm Sĩ Tuyển trong nháy mắt biến thành một con quay bằng đồng, lộn 360 độ vài vòng, cuối cùng va vào cột điện mới dừng hẳn!

Giống như trải qua vài thế kỷ, nhưng lại chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, Chân Như Ý sợ hãi quá độ mới từ từ hoàn hồn, cô cảm thấy không đúng… Tổng, tổng tài sao lại ở trên người cô, lại còn không nhúc nhích gì nữa?!?

Khó khăn nâng tay lên, cô chạm vào người đàn ông nằm trên mình hai mắt nhắm nghiền, một dòng chất lỏng ươn ướt chảy từ trên người hắn làm ướt sũng lòng bàn tay cô…

-Không… Không….

Khó khăn phát ra giọng nói yếu ớt, ánh mắt nhìn qua tấm kính xe thấy có nhiều người tụ tập đến đây, nước mắt từ sau khi cô bảy tuổi chưa bao giờ rơi lại hiện ra,từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống, cô kêu cứu một cách yếu ớt:

-Làm ơn… Cứu… Cứu anh ấy… Xin mọi người….. cứu, cứu lấy anh ấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.