Sau khoảng 20p,vừa tròn 12h.Nam Cung Tư Điển bưng đống đồ ăn ra ngoài khiến Thách Am Tử không khỏi trầm trồ khen ngợi.
-Ăn được không đó?
Thách Am Tử hơi nghi ngờ về tài nấu ăn của hắn,20p mà nấu được cả bàn đồ ăn thì đáng nể phục.
-Bà lão,xem cô ấy kìa
Nam Cung Tư Điển không vui khi cô nói thế,ai chứ,hắn nấu thì hơn cả đầu bếp đấy nhé.
-Thôi thôi,hai cái đứa này,mau mau,vào ăn đi
Bà nội hắn cười cười,dắt tay Thách Am Tử vào nhà ăn,hắn liếc cô một cái tỏ vẻ giận dỗi.
-Ủa,ba mẹ chồng đâu rồi?
Thách Am Tử ngớ hỏi khi không thấy bóng dáng ba mẹ chồng đâu,đãng lẽ ra giờ này phải ở nhà ăn cơm cùng với bà nội mới đúng chứ.
-Hai họ đi công ty,em đừng bận tâm
Nam Cung Tư Điển không vui khi cô nhắc đến ba mẹ hắn.
Bữa cơm trở nên trầm mặc.
Ăn xong Nam Cung Tư Điển chào hỏi bà nội một chút rồi kéo Thách Am Tử đi về.
-Này anh,có phải tôi đụng chạm gì đó không
Thách Am Tử cảm thấy có lỗi,chắc do cô,ban đầu không khí vui vẻ,bởi vì cô hỏi đến ba mẹ chồng tất cà liền im lặng......
By:Nam Cung Tùy Tâm