Lần đầu tiên Tống Phong Thời có khái niệm mơ hồ về hàng hiệu hoặc về nghề hướng dẫn viên mua sắm là khi cậu xem bộ phim « Bữa sáng Tiffany ».
Nam nữ chính đều là người không có tiền, nhưng nhân vật nữ chính do Audrey Hepburn thủ vai lại có sự đam mê và niềm khát khao vô tận với thương hiệu Tiffany. Vì thế, vị nam chính ví tiền rỗng tuếch đã đưa nàng đi mua một món đồ của Tiffany. Bọn họ mang vẻ mặt ngượng ngùng nói với nhân viên sales ở đó rằng số tiền dự tính của cả hai chỉ có 10 đôla, nhưng người nhân viên đó vẫn giữ được thái độ hòa nhã và giới thiệu cho họ một chiếc kim quay số điện thoại bằng bạc.
Tuy nhiên cuối cùng thì hai người cũng không có mua nó.
Người nhân viên đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn, phối cùng với bộ vest đen và sau khi nghe cặp đôi nói vậy thì anh ta vẫn giữ thái độ thân thiện như cũ.
Hôm nay, Tống Phong Thời định đến Tiffany mua một thứ gì đó, có thể vì cậu bỗng nhiên nhớ đến « Bữa sáng Tiffany », hoặc cũng có thể là bởi vì lần cuối cậu gặp Kim Lan Thù, trên tay áo của hắn có đeo cặp khuy măng sét hiệu Tiffany.
Nhân viên bán hàng hỏi cậu cần gì.
Tống Phong Thời nói: “Khuy măng sét, khuy măng sét bằng bạc...” Trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh Kim Lan Thù kéo cổ tay áo để lộ ra chiếc khuy măng sét bạc, cậu bất giác miêu tả theo nó: “Hình tròn, có khắc tên và năm thành lập của Tiffany lên đó.”
“Còn gì khác không ạ?” Nhân viên cửa hàng hỏi.
Tống Phong Thời lắc đầu, cậu nhớ là như vậy: “Không còn gì khác, chỉ có nhiêu đó thôi.”
“Chắc hẳn đó là chiếc khuy măng sét bằng bạc thuần từ bộ sưu tập của Tiffany năm 1837.” Người nhân viên trả lời cậu, đồng thời lấy chiếc khuy măng sét ra khỏi tủ kính.
Khi nhìn thấy nó, Tống Phong Thời hai mắt sáng lên: “Đúng vậy, chính là cái này.”
Chiếc khuy măng sét được đặt trên một cái đệm nhung màu đen, làm cho món trang sức bằng bạc nhìn trông có vẻ đơn điệu càng tỏa ra ánh hào quang lấp lánh.
Nếu như là bình thường, Tống Phong Thời sẽ không chọn mua những loại trang sức như thế này.
Với “tâm lý bình dân”, cậu cho rằng bán bạc thuần với cái giá này cũng quá không thỏa đáng rồi.
Tuy nhiên, hiện tại cậu lại cảm thấy chỉ bỏ ra có 3000 tệ đã mua được đồ cặp với CEO, cũng đáng giá lắm chứ.
Cậu thầm nghĩ, món đồ này có lẽ là do Kim Lan Thù tiện tay mua.
Từ trước đến giờ hắn không có một chút đam mê nào với hàng hiệu nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ mua một vài thứ để trưng diện vẻ ngoài.
Còn Tống Phong Thời lại mang tâm tư bất chính đi mua món đồ này, nhân viên bán hàng đóng gói chiếc khuy mang sét cẩn thận rồi đưa tận tay cho cậu, vừa lúc quay người lại định rời đi thì bất ngờ đụng trúng một người.
“Ưm?” Tống Phong Thời ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt đẹp trai lai láng quen thuộc: “A! Lan Thù!”
Hai gò má Tống Phong Thời lập tức đỏ bừng cả lên, chột dạ đem cái hộp nhỏ màu xanh hiệu Tiffany giấu ra sau lưng.
Kim Lan Thù gần đây vừa nghĩ đến Tống Phong Thời liền tức giận nhưng khi chân chính gặp được người ta thì cơn giận lại bay biến đi đâu mất hút.
Hắn trầm mặc nhìn xem cái người thấp hơn mình một chút, cũng gầy hơn mình một chút đang vội vàng hấp tấp che giấu gì đó, nói: “Cậu sao vậy? Cái bộ dạng giống như đi ăn trộm đó là sao?”
“Không có gì đâu.” Tống Phong Thời lắc đầu, “Chỉ là tôi có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy cậu mà thôi!”
Hướng dẫn viên mua sắm ân cần bước tới, cười hỏi: “Kim tổng, hôm nay ngài đến đây là muốn xem sản phẩm nào ạ?”
Kim Lan Thù chỉ vào Tống Phong Thời nói: “Cậu ta mua cái gì? Tôi cũng muốn xem thử.”
Người nhân viên ngẩn người nói: “Ngài hình như đã có mua cặp khuy măng sét này trước đó rồi ạ!”
“Vậy sao?” Kim Lan Thù có chút kinh ngạc, “Cậu tại sao lại muốn bắt chước mua đồ giống tôi thế?”
Nếu như lúc đầu Tống Phong Thời có chút ngượng ngùng thì sau khi nghe được hai chữ “bắt chước” phát ra từ miệng Kim Lan Thù, thì bây giờ trong lòng đã không còn chút cảm giác, cậu nói: “Tôi chỉ vừa đúng lúc nhìn trúng nó thôi, làm sao tôi dám ăn cắp nguyên si style của cậu được? Nếu không thì bây giờ để tôi trả lại.”
“Không cần phải như vậy.” Kim Lan Thù nói, “Dù sao, cậu bắt chước tôi cũng không giống được.”
Tống Phong Thời đúng là bất cứ lúc nào cũng có thể bị hắn ta chọc cho tức chết.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã ra khỏi cửa hàng.
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên gương mặt Kim Lan Thù, tựa như những giọt sương sớm lăn trên lá sen, như rèm châu trong đình viện khẽ đung đưa, đẹp đến chói mắt.
Tống Phong Thời len lén liếc nhìn Kim Lan Thù, trong lòng lại nổi lên tâm tư nhan khống, thậm chí cậu còn không thể nào rời mắt, chỉ đành yên lặng đi theo phía sau nhìn ngắm góc nghiêng của Kim Lan Thù.
Thế nhưng Kim Lan Thù rất nhanh đã chú ý tới ánh mắt của Tống Phong Thời, quay đầu hỏi cậu: “Sao vậy?”
Tống Phong Thời đỏ bừng mặt: “Không, không có gì.”
“Cậu tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì sao?” Kim Lan Thù chế nhạo.
Tim Tống Phong Thời lập tức nhảy lên tới cổ họng: “Cậu...cậu cảm thấy tôi đang nghĩ cái gì?”
“Hừ” Kim Lan Thù hừ lạnh một tiếng, “Nhất định là cậu đang cảm thấy 'Sao lại trùng hợp như vậy chứ, đã gặp ở quán bar hai lần, rồi lại gặp ở đây', có phải cậu cho rằng tôi không thể nào từ bỏ mà cứ mãi quấn lấy cậu không buông đúng không?”
Tống Phong Thời sửng sốt: “Hả? Tôi...Tôi không có nghĩ như vậy.”
“Cậu cứ nói thật đi!” Kim Lan Thù giọng điệu khó chịu nói, “Có phải cậu cảm thấy bản thân mình rất có sức hút đúng không?”
“Thật ra cũng có một chút...” Tống Phong Thời ngơ ngác nhìn Kim Lan Thù.
Ánh nắng rơi vào trên khuôn mặt đang ngẩng lên của Tống Phong Thời, có thể nhìn thấy rõ đôi mắt màu hổ phách của cậu cùng đôi môi hơi hé mở, vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu.
Sự oán hận không cách nào che giấu của Kim Lan Thù khiến cho Tống Phong Thời tràn ngập tò mò và... có một chút mong chờ khó tả.
Tống Phong Thời thận trọng hỏi: “Rốt cuộc...đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì thế?”
Vẻ ngạc nhiên hiện lên rõ mồn một trên khuôn mặt hắn.
“Ý của cậu là gì?” Kim Lan Thù lộ vẻ mặt tức giận pha lẫn chút kinh ngạc.
Trạng thái như vậy của hắn trong mắt Tống Phong Thời vậy mà lại có chút đáng yêu. Cậu trả lời: “Thật ra thì...Lúc đó tôi uống say rồi, căn bản không nhớ gì cả.”
“Cậu cố tình nói những lời như vậy để chọc giận tôi sao hả?” Kim Lan Thù thề rất muốn dùng cú đấm móc trái này đấm vào mặt Tống Phong Thời -- chỉ là, nếu như cậu sẽ không gầy như vậy, yếu ớt như vậy, không có khả năng đánh lại hắn.
(Thì nói đại ra là không muốn đánh thằng nhỏ đi, dài dòng vậy chi, làm riết nhiều cái tui thấy mệt ghê, bởi vậy nhiều lúc bất mãn không muốn nói luôn á)
Tống Phong Thời thực sự cảm nhận được lửa giận đang bị đè nén của Kim Lan Thù, bất giác cậu sợ hãi lùi lại vài bước. Truyện Tiên Hiệp
Kim Lan Thù lạnh giọng nói: “Cậu nói những lời vô trách nhiệm như vậy, thật sự khiến người ta phải nổi giận.”
Tống Phong Thời cẩn thận nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi...”
Kim Lan Thù im lặng hồi lâu, rồi nói: “Cái khuy măng sét tráng men màu xanh lục đó là của cậu à?”
Tống Phong Thời sững người, chợt nhớ ra quả thực cậu đã bị mất một chiếc khuy măng sét giống vậy, chắc là đã đánh rơi vào “đêm đó“.
“Đến chỗ tôi lấy đi.” Kim Lan Thù nói, giọng điệu của hắn như đang ra lệnh.
Tống Phong Thời có chút ngượng ngùng: “Điều này không được đâu... Vẫn là bỏ đi.”
Kim Lan Thù quả quyết nói: “Bớt dài dòng, đi mau.”
Tống Phong Thời bất đắc dĩ bị kéo đi, cùng Kim Lan Thù trở về khách sạn - chính là cái khách sạn nơi cậu đột nhiên tỉnh lại vào ngày hôm đó.
“Vậy” Tống Phong Thời tò mò hỏi, “Bây giờ cậu đang ở tại khách sạn à?”
“Ừ”, Kim Lan Thù trả lời.
Trước đây, hắn làm việc cho trụ sở chính tại Paris của tập đoàn Quỳ Long, đến gần đây mới được chuyển công tác về M thành ở trong nước. Cũng không biết sẽ ở lại đây bao lâu, nên hắn liền dùng kinh phí của công ty thuê khách sạn ở tạm thời.
Tống Phong Thời đi theo Kim Lan Thù vào phòng khách sạn, nhìn xung quanh liền nhận thấy không khí tại căn phòng này và quán bar trước đó khác nhau hoàn toàn, ở nơi này tràn ngập hơi thở sinh hoạt, mang theo khí tức đặc biệt trên cơ thể Kim Lan Thù.
Kim Lan Thù vào phòng khách sạn cũng thoải mái như ở nhà, cứ tự nhiên nới lỏng cà vạt, hành động như vậy càng khiến hắn trông có vẻ lười biếng nhưng lại không mất đi nét gợi cảm - nhịp tim Tống Phong Thời bị hẫng đi một nhịp.
Cậu cúi đầu, cố gắng hết sức để mình không lộ ra vẻ say mê hắn ta, sau đó chuyển chủ đề hỏi: “Hôm đó cậu cứ vậy đưa tôi về đây sao?”
“Đúng vậy, vì cậu uống rất say, tôi cũng không biết cậu sống ở đâu, với lại cũng đâu thể để cậu ngủ một mình ở quán bar đó được.” Giọng điệu của Kim Lan Thù chứa đựng một loại ý vị “cậu còn không mau quỳ xuống tạ ơn tôi đi“.
Tống Phong Thời lại không nhận thức được, một câu cảm ơn cũng không có nói, còn tiếp tục dò hỏi: “Vậy thì làm sao...lại phát triển thành...Ưm, cái đó, trạng thái không mặc quần áo kia?”
“Hỏi hay lắm.” Ngón tay thon dài của Kim Lan Thù vẫn còn đặt trên chiếc cà vạt đang được nới lỏng, đôi mắt hắn lại giống như mặt biển đang phản chiếu ánh tà dương, “Cậu chắc chắn muốn biết?”
Tống Phong Thời đột nhiên cảm thấy câu trả lời của cậu vào lúc này rất quan trọng.
Nó tựa như cậu đang cố mở ra một chiếc hộp bị khóa chặt.
Giống như chiếc hộp Pandora.
Một lẽ dĩ nhiên, Tống Phong Thời thực sự có thể chống lại được mọi thứ ở trên đời ngoại trừ sự cám dỗ từ Kim Lan Thù.
(Trời đất ơi nghị lực lên con)
Cậu cứ như vậy đắm chìm trong ánh mắt sâu thẳm của hắn, nghiêm túc gật đầu: “Tôi muốn biết.”
“Vậy thì tôi sẽ nói cho cậu biết.” Kim Lan Thù chợt lộ ra vài phần thương xót, vẻ mặt đột nhiên trở nên dịu dàng vô cùng, giống như tuyết tan trên đầu cành ngày xuân.
Hắn cứ như vậy cúi đầu hôn môi Tống Phong Thời.
Đây có phải là nụ hôn đầu tiên của bọn họ không?
Không phải, đây chỉ là nụ hôn đầu tiên giữa hai người bọn họ trong trí nhớ của Tống Phong Thời mà thôi.
Nó không giống như khi bọn họ say rượu, ánh mắt mơ hồ rồi hôn nhau.
Nụ hôn này đến bất ngờ.
Nhưng lại hung hãn.
Cũng mang theo lửa giận.
Kim Lan Thù trong lòng đang rất bất mãn, tại sao sau đêm đó chỉ có mình hắn là người duy nhất phải lo lắng?
Đúng là một sự sỉ nhục!
Vậy nên bây giờ, hắn đang “phục thù” trên đôi môi mềm mại của Tống Phong Thời.
Tống Phong Thời thở dốc, nhưng thay vì đẩy Kim Lan Thù ra, cậu còn vòng tay ôm lấy hắn.
Nụ hôn của Kim Lan Thù.
Cậu không thể không thừa nhận, cậu vẫn còn thích hắn.
Dù thế nào đi nữa, bây giờ xin hãy cho cậu được đắm chìm vào nó.
Không biết đã qua bao lâu, bờ môi hai người mới tách nhau ra.
Tống Phong Thời thở hổn hển, nghi hoặc nhìn Kim Lan Thù, trong lòng lại có một tia ý niệm kỳ quái: “Tại, tại sao?”
Kim Lan Thù vẫn còn tức giận: “Tất nhiên là bởi vì cậu câu dẫn tôi!”
“?” Tống Phong Thời lại ngẩn ra.
Kim Lan Thù tràn đầy nộ hỏa, tức giận hỏi: “Bây giờ cậu nói rõ ngay cho tôi, làm hay không làm?”
Từ xưa đến nay Tống Phong Thời không cảm thấy rằng mình là một con người tùy tiện.
Nhưng cậu lại không thể từ chối lời mời của Kim Lan Thù.
Hơn nữa đây còn là một lời mời trần trụi, thẳng thắn, và tràn đầy dụ hoặc - một lời mời từ trong tâm của Kim Lan Thù.
Giống như chính con người hắn, đều có một mùi hương quyến rũ mạnh mẽ kéo lấy cậu sa vào nó.
Lúc này, cả hai người bọn họ giống như dây leo mùa xuân, quấn lấy nhau kín kẽ không thể tách rời.
- ---------------------------------------------------------------------