Lúc Kim Lan Thù về khách sạn thì đã khá muộn - hay nên gọi là khá sớm thì đúng hơn.
Bởi hiện tại đã là sáng sớm của ngày hôm sau.
Hắn băn khoăn không biết có nên liên lạc với Tống Phong Thời hay không, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi đi.
Tống Phong Thời bây giờ đang ở đâu?
Kim Lan Thù nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ: “Hôm nay là ngày nghỉ, còn sớm như vậy, chắc cậu ấy vẫn đang ngủ?”
Ngay khi Kim Lan Thù vừa mở cửa khách sạn thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Tiểu Tống đấy à?” Kim Lan Thù hỏi.
Tống Phong Thời có hơi sửng sốt, thật ra cậu còn có chút chột dạ, nhưng vẫn cười nói: “Ừm, thật là trùng hợp?”
“Trùng hợp?” Kim Lan Thù nhướng mày, “Gặp nhau trong phòng tôi cũng được gọi là trùng hợp?
“Không ngờ cậu lại ở đây.” Trong lời nói của Tống Phong Thời không có chút dao động nào.
“Vậy nên, cậu nhớ tôi rồi?”
Nói xong, Kim Lan Thù ôm Tống Phong Thời vào lòng, hôn lên môi cậu.
Tống Phong Thời không ngờ Kim Lan Thù sẽ phản ứng như thế này.
Cậu cho rằng một người như Kim Lan Thù sẽ cảm thấy bất ngờ và khó chịu khi trong phòng đột nhiên xuất hiện một “Vị khách không mời mà tới“.
Dường như tất cả những lý do biện hộ mà Tống Phong Thời nghĩ ra trước đây đều không còn cần thiết nữa.
Kim Lan Thù cũng không có hỏi cậu tại sao lại tới đây, trực tiếp ôm người kéo đến trên giường.
Tống Phong Thời bị đặt lên giường, lại bị hôn đến mức thở hổn hển, đưa tay đẩy Kim Lan Thù nói: “Đừng quậy nữa.”
“Nào có quậy cậu đâu.” Kim Lan Thù vừa nói vừa cởi quần áo của Tống Phong Thời, “Đều là nam nhân, đã lâu không gặp, cậu không muốn à?
Tống Phong Thời ngược lại không muốn chút nào.
Thì ra Kim Lan Thù chỉ nghĩ đến việc này?
Kim Lan Thù đè Tống Phong Thời lên giường, làm mấy việc hắn thèm muốn suốt mấy ngày nay.
Sau khi làm xong, Kim Lan Thù đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, Tống Phong Thời tay chân mềm nhũn nằm trên giường.
Thành thật mà nói, vừa nãy Kim Lan Thù không nói lời nào liền bắt đầu làm, khiến cậu có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng cậu chợt an tâm đến lạ.
Ít nhất, đánh giá biểu hiện của Kim Lan Thù vừa rồi, mấy ngày nay chắc hắn cũng sẽ không có người khác.
Kim Lan Thù mặc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, nằm ở trên giường rồi bắt đầu ngủ.
Tống Phong Thời nhìn Kim Lan Thù vừa mới nằm xuống có nửa giây đã ngủ, thật sự vừa tức vừa buồn cười, cứ như chuyện mấy ngày nay cậu lo lắng trong lòng đều là công cốc. Thậm chí đến việc xoắn xuýt suy nghĩ tìm cớ đến gặp hắn cũng là vô ích.
“Đều tại ai đây?” Tống Phong Thời nghiêng người ngắm Kim Lan Thù đang nằm bên cạnh.
Ánh ban mai xuyên qua lớp rèm cửa dày tạo thành những tia nắng nhỏ vụn, phủ lên gương mặt Kim Lan Thù một tấm màn ánh sáng, khiến cho khuôn mặt hắn giống như Bạch lộ phủ sương, lạnh lẽo, trắng xóa, nhưng lại rất đẹp.
Tống Phong Thời đã mấy ngày chưa được ngủ ngon giấc, liền nhân cơ hội ngủ bù bên cạnh cái vị mỹ nhân tuyệt thế Kim Lan Thù này một chút.
Khi cả hai tỉnh dậy thì trời đã xế chiều.
Kim Lan Thù vòng tay qua vai Tống Phong Thời hỏi: “Làm nữa không?”
Tống Phong Thời cảm thấy rất khó chịu: “Cậu không đói sao?”
Kim Lan Thù gật đầu: “Vậy được, ăn xong rồi làm tiếp.”
Tống Phong Thời bội phục: đồ tra nam.
Sau khi Kim Lan Thù rửa mặt, mặc quần áo xong xuôi mới chợt phát hiện trong phòng khách bỗng dưng có thêm một món đồ.
Ngay khi nhìn thấy, hắn không tài nào dời mắt đi được nữa.
Trên chiếc bàn tròn nhỏ cạnh bệ cửa sổ có đặt một chậu Lan Hồ điệp, không giống như những chậu Lan Hồ điệp tím đỏ thường thấy trên thị trường, chậu lan này có màu trắng tinh khiết. Từng đóa hoa trắng tinh diễm lệ nở rộ trên những cành cây màu xanh ngọc bích. Nó làm Kim Lan Thù chợ liên tưởng đến chính bản thân Tống Phong Thời, rất thanh tú mỹ lệ, dù cho không bằng hoa mẫu đơn hay thược dược, nhưng lại rất có sức hút.
Lúc trước ở chung phòng ký túc xá, Tống Phong Thời cũng có trồng một chậu hoa.
Kim Lan Thù nhớ mình đã từng tặng cho Tống Phong Thời một chiếc khăn lụa màu xanh nhạt, còn từng buộc nó trên một trong những cành hoa đó.
Mà bây giờ, trên thân cây xanh biếc của chậu Lan Hồ điệp ở trong căn phòng này cũng có buộc một chiếc khăn màu xanh nhạt.
“Là cái khăn đó sao?” Kim Lan Thù nghiêng người nhìn, “Không phải.”
Giọng điệu có chút thất vọng.
Tống Phong Thời lập tức giải thích: “Cậu tặng quà cho tôi, tôi cũng không thể đem trả lại được. Tất nhiên là không phải rồi.”
“Cũng đúng.” Kim Lan Thù gật đầu đem khăn lụa gỡ xuống, “Nhưng tôi cũng không có đeo khăn lụa.”
“Cậu không đeo thì để hoa đeo đi nha.” Tống Phong Thời cười.
Kim Lan Thù không nói gì, chỉ cẩn thận gấp chiếc khăn lụa lại rồi cất vào trong ngăn kéo.
Tống Phong Thời lại nói: “Sáng nay tôi đi chợ thì nhìn thấy nó, cảm thấy rất đẹp mắt, lại chợt nhớ ra ở chỗ cậu không có một gốc cây xanh nào nên tôi liền mang đến đây. Về phần cái khăn lụa... Cứ coi như nó là quà cảm ơn cậu đã dẫn tôi đi tham quan Cung điện Lourve đi. “
Đây là cái cớ để đến phòng Kim Lan Thù mà sáng sớm hôm nay Tống Phong Thời đột nhiên nghĩ ra được.
Lặp lại trong lòng rất nhiều lần, cảm thấy cũng khá chính đáng. Nhưng bây giờ nói ra khỏi miệng mới thấy nó khập khiễng quá.
Cậu thậm chí còn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nghe Kim Lan Thù mỉa mai “Cái khăn lụa này của cậu mà cũng xứng đem so với Cung điện Louvre à.”
Không ngờ tới, Kim Lan Thù chỉ khẽ cười nhìn cậu: “Thật có tâm.”
Tim Tống Phong Thời đập loạn xạ.
Kim Lan Thù hiếm khi không có cay nghiệt đánh giá như thường ngày, mà hắn còn có vẻ rất vui.
Tống Phong Thời cũng bất giác cảm thấy vui lây.
Kim Lan Thù lại nói: “Mà cũng thật trùng hợp là mấy bông hoa này đã nở sẵn rồi nên tôi không cần phải cực khổ chăm bón. Tôi nhớ trước kia cậu từng trồng một chậu hoa trong phòng ký túc xá, chăm bón cẩn thận rất lâu thì nó mới chịu nở hoa. Lúc đó tôi nghĩ, hoa đúng là cái đồ khó nuôi. “
— Cũng không có khó nuôi bằng cậu đâu.
Tống Phong Thời oán thầm trong lòng, nhưng vẫn cười nói: “Đúng vậy, nhưng khi hoa nở thì rất đẹp.”
“Ừm, tôi có để ý thấy.” Kim Lan Thù nhớ lại cảnh tượng lúc đó, “Sáng hôm đó thức dậy tôi đã thấy chậu hoa đó nở rồi, lúc đó vừa vặn chính là lúc tôi đang chuẩn bị tặng chiếc khăn lụa. Vốn định đặt nào vào trong hộp quà rồi đem tặng cho cậu, nhưng tôi lại cảm thấy hoa nở cũng thật trùng hợp, nên cứ để hoa và khăn lụa gặp nhau đi.”
“Phốc.” Tống Phong Thời không nhịn được bật cười, “Nên cứ để cho hoa và khăn lụa gặp nhau... Đúng là một cậu nói lãng mạn, không giống với cậu chút nào.”
“Gì chứ?” Kim Lan Thù bất mãn, “Tôi không thể lãng mạn?”
Tống Phong Thời cười cười không nói lời nào.
Kim Lan Thù chợt nhớ tới, nói: “Lúc đó cậu còn rất trẻ.”
Tống Phong Thời cho rằng Kim Lan Thù đang nói bóng gió rằng hiện tại cậu đã không còn trẻ nữa, liền tức giận cãi lại: “Lúc đó tôi và cậu đều còn rất trẻ.”
Chính là muốn kéo Kim Lan Thù cùng xuống nước. Muốn già hả, vậy thì cùng nhau già.
Kim Lan Thù không hề có ý ám chỉ rằng Tống Phong Thời già đi, cho nên cũng không cảm thấy lời nói của Tống Phong Thời có gì khó nghe, còn gật đầu phụ họa: “Ừm, còn trẻ là tốt nhất.”
Tống Phong Thời biết mình cũng quá nhạy cảm rồi, tức khắc sự buồn bực trong lồng ngực đã bay biến đi đâu mất, vỗ vai Kim Lan Thù nói: “Vậy còn hiện tại?”
Kim Lan Thù nghiêng đầu nhìn Tống Phong Thời: “Hiện tại cũng rất tốt.”
Tống Phong Thời cảm thấy bầu không khí bỗng dưng trở nên tươi đẹp như có ngàn hoa nở rộ, đành phải gật đầu đồng tình với hắn, nhưng trong lòng lại nảy ra một ý tưởng.
Cậu tự dưng đã nghĩ ra được slogan nên viết cái gì rồi.
Tại lần báo cáo tiếp theo, trong văn phòng vẫn như cũ chỉ có Kim Lan Thù, Âu Văn, Tào Đại Đầu và Giả Khắc Lâm.
Lần trước Tào Đại Đầu đụng phải rào chắn “đổi mới”, nên lần này có chút thận trọng hơn, đưa ra một câu slogan là: “Bạn mới, Bảo Phạn Lưu mới.”
Kim Lan Thù lắc đầu đúng như dự đoán: “Câu này quá tầm thường, nói không chừng tới cảm giác hình tượng gì đó còn không có, cũng không làm nổi bật trọng điểm, cậu cho rằng đây là câu mở đầu bài văn do học sinh tiểu học viết à?”
“Thật xin lỗi, tôi sẽ sửa lại!” Tào Đại Đầu lập tức xin lỗi.
“Trở về xem lại đi.” Kim Lan Thù nhìn sang Giả Khắc Lâm, “Tổ của cô đâu?”
Giả Khắc Lâm bắt đầu trình bày: “Ở độ tuổi đẹp nhất, gặp được Bảo Phạn Lưu.”
Tào Đại Đầu thấy sắc mặt Kim Lan Thù dần dần chuyển tốt, liền cứng đờ cười một tiếng, bắt bẻ nói: “Nhưng hình như câu này cũng không làm nổi bật 'sự thay đổi', có phải không?”
Giả Khắc Lâm giải thích: “Thực ra, ở trên phần ý tưởng thiết kế cũng đã có nói, ý tưởng ban đầu của chúng tôi vốn là 'Ở độ tuổi đẹp nhất, Bảo Phạn Lưu mới nhất'. Dùng 'mới nhất' để làm nổi bật những thay đổi hiện tại của Bảo Phạn Lưu. Nhưng tôi lại cảm thấy nó quá rập khuôn, như đang vẽ rắn thêm chân*. Chẳng phải tổng giám đốc muốn 'Chính phụ rõ ràng' 'Nổi bật trọng điểm' sao? Chúng tôi cảm thấy bản sửa đổi sau thì tốt hơn bản trước, cho nên chúng tôi đã soạn ra hai phương án dự bị, có thể để cho ngài thoải mái lựa chọn.”
(*) Vẽ rắn thêm chân: chỉ những việc làm thừa thải, không cần thiết.
Trên bàn làm việc có hai phương án do tổ của Giả Khắc Lâm đưa ra, một cái là “Ở độ tuổi đẹp nhất, Bảo Phạn Lưu mới nhất” hoàn toàn dựa theo hai chủ đề “Trẻ hóa” và “Lột xác”, cái còn lại chỉ làm nổi bật ý “Trẻ hóa” và tên thương hiệu “Ở độ tuổi đẹp nhất, gặp được Bảo Phạn Lưu.”
“Ừm.” Kim Lan Thù cân nhắc một hồi mới đóng bản thảo lại nói: “Cũng không phải là câu đầu bài văn, nếu quá rập khuôn lại dẫn đến mất tự nhiên. Chúng ta sẽ sử dụng bản mà Giả Khắc Lâm vừa mới nộp lên.”
Trên thực tế, cho dù chọn cái nào của tổ Giả Khắc Lâm cũng đều như nhau. Vậy nên, Giả Khắc Lâm vừa gật đầu đồng tình với Kim Lan Thù, vừa tranh thủ liếc nhìn Tào Đại Đầu với nụ cười chiến thắng.
Bây giờ phương án đã quyết định xong, hiệu suất làm việc của bộ phận thương hiệu vẫn rất cao. Poster quảng cáo mới sẽ sớm được ra mắt.
Tống Phong Thời đến trung tâm mua sắm cậu từng làm việc với tâm thế muốn đi xem “đứa con ruột” của mình, nhìn tấm poster lớn dựng ngay tại đại sảnh của trung tâm. Trong tấm Poster là hình ảnh một nữ người mẫu trẻ trung xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn sáng chói, mặc trên mình mẫu váy gạc đen mới nhất của Bảo Phạn Lưu, trên tà váy được đính những hạt pha lê phản chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời tựa như những vì sao trong đêm tối, đôi chân dài thon thả mang một đôi giày trắng tinh tế. Bên dưới kèm theo một dòng chữ “Ở độ tuổi đẹp nhất, gặp được Bảo Phạn Lưu “.
“Ồ...” Tống Phong Thời nhìn lên tấm poster lớn, vẻ chán nản mấy ngày nay cuối cùng cũng bị quét sạch, thay vào đó là cảm giác thành tựu phong phú.
Ngoài cảm giác thành tựu, còn có một chút cảm giác lãng mạn...
Tựa như... đây là một bức thư tình cậu viết tặng cho Kim Lan Thù.
Trên thực tế, không ai có thể định nghĩa được thế nào là “Độ tuổi đẹp nhất”, và cũng không ai có thể đoán trước được mình sẽ gặp được ai ở độ tuổi nào.
Thấy được chậu hoa lan nở rộ, Tống Phong Thời cảm thấy khi mình đang ở độ tuổi đôi mươi vừa vặn gặp được Kim Lan Thù cũng đang ở thời khác đôi mươi đó, hiện tại khi trưởng thành lại gặp được một Kim Lan Thù vẫn vẹn nguyên như trước, đều là những khoảnh khắc quý báu nhất trong cuộc đời.
Cậu đã nghĩ như vậy.
“Là em sao, Tiểu Tống?” Một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng.
Tống Phong Thời kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Dịch Tư đã lâu không gặp.
- ------------------------------------------------------
Mei: Ở thời khắc hạnh phúc nhất, nam 8 xuất hiện:)))))